SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Phương Đông tức giận.

“Giang Ninh đúng là rất lợi hại, nhưng vậy thì sao, cũng bị anh làm cho tương nặng, cướp đi tờ quyền phổ trên người anh ta, đây mới chính là năng lực, đại trượng phu biết co biết duỗi, chỉ cần đạt được mục đích thôi, cậu hãy học tập đi”

Phương Hạ bày ra bộ dáng đắc ý.

Anh ta uống hết trà, đứng lên, đi được vài bước lại dừng lại, ngoảnh lại nhìn Phương Đông.

“Đúng rồi, Nam Sơn đâu?”

Anh ta híp mắt: “Cấp dưới trung thành nhất của cậu, tại sao lại không ở bên cạnh cậu?”

Sắc mặt Phương Đông thay đổi.

“Anh có ý gì?”

“A, không có ý gì, cậu nói xem Giang Ninh rất lợi hại, anh sợ anh ta đột nhiên đến nhà họ Phương, đến lúc đó không có người bảo vệ cậu”

Phương Hạ cười như không cười, hừ một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn sắc mặt đắc chí của tên Phương Hạ ty tiện bỉ ổi, Phương Đông nắm chặt nắm đấm, trên mặt lập tức hiện lên sát khí hung ác!

Người không sợ người đối đầu với anh ta, chính là anh trai ruột của anh ta!

“Đáng chết!”

Phưaơng Đông trong lòng tức giận mắng một tiếng: “Cái thằng Nam Sơn vô dụng!”

Thất bại rồi!

Nam Sơn thất bại rồi, vậy mà Phương Hạ lại có thể an toàn trở về nhà họ Phương, tên vô dụng này nên chết đi, nuôi cậu ta thì được cái tích sự gì?

Bây giờ Phương Hạ đã trở về, còn mang về một tờ quyền phổ, chẳng những không bị phạt mà còn được ban thưởng!

Địa vị của anh ta đã khôi phục trong nháy mắt, thậm chí còn cao hơn so với trước kia.

Trên mặt Phương Đông lộ ra sự phức tạp, bình tĩnh không nói gì, hừ một tiếng rồi rời đi.

Mà Phương Hạ chưa có đi nghỉ ngơi.

Anh ta đi vào hầm giam ở sơn động phía sau núi.

“Cậu hai!”

Mấy người canh giữ cửa ra vào lập tức cung kính hô.

“Mở cửa, tôi muốn đi vào!”

“Cậu hai, gia chủ nói bất kì kẻ nào cũng không được đi vào…

“Mở cửa!”

Sắc mặt Phương Hạ đen lại, uy nghiêm nói: “Nghe không hiểu lời tôi nói saol”

Người giữ cửa do dự một lát, không dám nói gì nữa, lập tức mở cửa sắt ra.

Phương Hạ liếc nhìn bọn họ, hừ nhẹ một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc