SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Những chiếc xe thể thao trị giá hàng chục triệu đi vào khách sạn, lập tức làm không ít người chú ý.

“Là cậu ba nhà họ Ngô!”

“Cậu Ngô tới rồi!”

“Đẹp trai quát”

Ánh mắt mấy cô gái mặc trang phục dạ hội đắt tiền không khỏi sáng lên khi thấy Ngô.Phàm bước từ trên xe xuống.

Cho dù các cô đều là con cháu trong gia tộc lớn, nhưng chênh lệch giữa gia tộc hạng ba và gia tộc hạng hai giống như rãnh trời vậy!

Trong các đẳng cấp gia tộc, muốn vượt qua một cấp lại gian nan không khác nào lên trời. Nếu không thì sao nhà họ La, nhà họ Thiết phải nghĩ mọi cách, lợi dụng quy tắc nắm trong tay để cướp đoạt tài nguyên ở các nơi chứ?

Mà đối với những cô gái này, bọn họ không dám nghĩ tới chuyện gả vào gia tộc lớn hàng đầu. Không nơi nào coi trọng chuyện môn đăng hộ đối hơn phương bắc.

Nhưng bọn họ vẫn còn cơ hội được gả vào gia tộc lớn hạng hai.

Ngô Phàm bước từ trên xe thể thao xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Trên gương mặt anh tuấn có chút lạnh lùng, nghiêm khắc, thoạt nhìn tâm trạng dường như không tốt lắm.

“Brừm brừm.”

Lại một chiếc Lamborghini lái tới, từ trên xe bước xuống là Chu Phương – cậu hai nhà họ Chu.

“Ngô Phàm, nhìn vẻ mặt anh là tôi đoán được chắc hẳn anh cũng vừa bị mắng rồi.”

Chu Phương xuống xe, tháo kính xuống, vẻ mặt chẳng khác Ngô Phàm là mấy.

“Hừ, câu này của cậu cũng thú vị đấy”

Hai gia tộc lớn đều nắm giữ cửa khẩu quan trọng ở phương bắc, mặc dù chỉ là gia tộc lớn hạng hai nhưng trong đẳng cấp vẫn đứng phía trước, thậm chí có thể so với một vài gia tộc lớn hàng đầu.

Ngô Phàm liếc nhìn Chu Phương, hai người xem như thân thiết.

Các bậc cha chú của hai nhà qua lại, người trẻ tuổi tất nhiên cũng thân thiết với nhau. Huống gì bọn họ không phải lo chuyện áo cơm, mỗi ngày chỉ nghĩ nên đi đâu mua vui, nếu không có vài đồng bọn thì chán tới mức nào.

“Tôi cũng chẳng hiểu nổi ông già trong nhà nữa, hai ngày nay ngày nào cũng bảo tôi đừng ra khỏi nhà, đừng ra khỏi nhà!”

Chu Phương cười lạnh, chỉ vào những cô gái trang điểm xinh đẹp phía xa: “Tôi không ra khỏi cửa, vậy các cô ấy phải làm sao đây?”

Gã thật sự không hiểu, phương bác này có thể xảy ra chuyện gì lớn mà trong nhà không muốn để cho gã ra ngoài chứ?

Ở phương bắc này, ngoại trừ số người ít ỏi, còn ai dám ra †ay với người nhà họ Chu gã?

“Bên nhà tôi cũng thế, nói gần đây phương bắc không bình yên, bảo tôi đừng ra khỏi nhà. Có gì mà không bình yên chứ? Còn ai dám tới phương bắc gây sự, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?”

Phương bắc xảy ra những chuyện lớn kia, đám trẻ tuổi bọn họ làm sao biết được.

Mà đám gia chủ Chu Thân lại càng không nói với bọn họ, để tránh mọi chuyện phức tạp, xảy ra vấn đề càng lớn hơn.

“Kệ bọn họ. Bây giờ, tên khốn kiếp Tống Tiểu Vũ này còn rất lợi hại, thành gia chủ nhà họ Tống đấy”

Ngô Phàm đi về phía khách sạn, Chu Phương lập tức đi theo: “Này, trước đây cậu ta đều gọi tôi là anh Phàm, liệu bây giờ còn gọi không nhỉ?”

“Cậu ta dám không gọi àI”

Chu Phương híp mắt lại: “Cho dù cậu ta là gia chủ nhà họ Tống thì cậu ta vẫn chỉ là Tống Tiểu Vũ thôi”

Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười kỳ quái.

Trong bữa tiệc hôm nay, thân phận và địa vị của hai người bọn họ là cao nhất. Cho dù Tống Tiểu Vũ đang có danh tiếng cực lớn, trước đây thấy bọn họ còn không phải luôn miệng gọi anh, bọn họ còn chưa quên dáng vẻ khom lưng, khuyu gối đó.

Một kẻ từng tầm thường trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ chỉ nhớ kỹ dáng vẻ tâm thường của người kia.

Tống Tiểu Vũ đã bao hết đại sảnh bên trong khách sạn để tổ chức bữa tiệc.

Tiếng nhạc tao nhã, ánh đèn dịu nhẹ làm người ta vừa vào cửa đã có cảm giác không tầm thường.

“Chào ngài, mời ngài lấy thư mời ra”

Người phục vụ đứng ngoài cửa cung kính, mỉm cười nói.

Ngô Phàm lại chẳng thèm để ý tới anh ta mà đi thẳng Vào trong.

Người phục vụ giật mình, giơ tay muốn cản, Chu Phương trực tiếp hừ một tiếng: “Anh ấy là cậu chủ nhà họ Ngô, tôi là nhà họ Chu. Tôi muốn hỏi, cậu là người nhà ai?”

Người phục vụ lập tức mặt đỏ tía tai, sao còn dám nói gì nữa.

Anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ chờ đợi an bài công việc, không dám đắc tội bất kỳ người nào.

“Xin lỗi, xin lỗi! Mong các ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân”

Người phục vụ vội vàng cúi đầu xin lỗi.

“Bốp!”

Ngô Phàm còn chưa lên tiếng, Chu Phương đã tát tới.

“Xin lỗi? Anh tưởng xin lỗi thì có tác dụng chắc! Tống Tiểu Vũ dạy người ở thế nào vậy!”

Một tát này rất vang dội, mọi người đứng xung quanh đều nghe được, ai nấy đều quay đầu nhìn lại.

Bọn họ còn nghĩ, là ai tự nhiên bất lịch sự như vậy. Hôm nay đây chính là ngày Tống Tiểu Vũ tổ chức tiệc đấy.

Nhưng vừa nhìn thấy là Ngô Phàm và Chu Phương, không ai dám nói gì nữa.

Có người đã nhìn ra, một tát này là tát cho Tống Tiểu Vũ xeml “Xin lỗi!”

Người phục vụ vô cùng sợ hãi, cúi đầu luôn miệng xin lỗi, tay che mặt mình nhưng thậm chí còn chẳng dám lộ vẻ tức giận.

Anh ta làm sao có thể đắc tội nổi đám con cháu của thế gia vọng tộc này?

“Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được rồi.”

Ngô Phàm liếc nhìn người phục vụ này, thản nhiên hừ một tiếng.

“Bốp!”

Y vừa dứt lời, lại một tiếng bốp vang lên.

Chỉ là cái tát này lại đánh vào trên mặt Chu Phương!

Bình luận

Truyện đang đọc