SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Tại sao, các người không đủ khả năng trả số tiền đó sao?” Giang Ninh vứt đi vỏ đậu phộng trong tay, “Quan tài của ông, chỉ vậy thôi sao?”

“Các người..”

“Các người dám lừa dối ở đây sao! Quản lý Phương, không thể để bọn họ đi!” Bốn ông già, tất cả đều đứng dậy, khuôn mặt của bọn họ không tốt chút nào.

Họ có khả năng để trả tiền, nhưng họ không thể để mất mặt như thế này!

Đã bước vào phòng này, bọn họ không có tính toán để cho.

Giang Ninh mang theo tiền rời đi.

“Đến đây chơi, tôi hoan nghênh, nhưng phải tuân theo những quy tắc ở đây” Phương Hoành cười một tiếng, nhưng trong giọng nói âm trầm, không hề che giấu chút uy hiếp nào.

Bọn họ kết hợp đào hố lừa người nhảy vào, còn không thể khiến đám người Giang Ninh nhảy xuống, chuyện này mà truyền ra ngoài, đừng nói bốn lão già không có mặt mũi, ngay cả trận này của bọn họ, đều sẽ bị người ta cười nhạo!

“Các người gây chuyện ở đây mà không để ai vào mắt, như vậy thì còn ai dám đến nơi này kiếm tiền nữa chứ?” Phương Hoành ấn bộ đàm một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Giang Ninh, giọng nói lạnh lùng, “Đều lên đây cả đi!” Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

“Chàng trai trẻ, tôi khuyên các người, vẫn là nên thành thật một chút, ở đây gây sự, cũng không có kết quả tốt!”

“Hừ, cho dù là năm đó bạc thần cũng phải rơi vào hố sâu này, các người cảm thấy mình có thể an toàn lui ra sao?” Một người trong đó, thấy A Phi không có chút sợ hãi nào, anh ta vẫn thu hồi chip lại, cười lạnh một tiếng.

“Cuộc sống sắp hết rồi, còn cần tiền nữa sao?”

“Batl” Đột nhiên Một bóng đen hiện lên, nhanh như chớp!

Tiếng vang giòn giã vang lên, lão già kia, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập vào tường sau đó lại lăn xuống, gào thét thảm thiết.

“Ông muốn lấy mạng tôi à?” A Phi trừng tròn hai mắt, chờ giờ khắc này, cũng không biết chờ bao lâu, tức giận quát: “Đến lấy đi!” Anh ta dùng một cước giẫm lên người lão già kia, quay đầu nhìn chằm chằm Phương Hoành.

“Như thế nào, kết hợp với bọn họ, mà không thể hốt chúng tôi vào hố, thua không mà không phục sao? Tôi nói cho các: người biết một chuyện, hôm nay chúng tôi đã thắng như vậy thì nhất định sẽ mang số tiền này đi! Ai dám ngăn cản, đừng trách tôi không khách sáo!” A Phi khí phách vô song, cực kỳ ngang ngược.

Loại gạo tôm tép nhỏ bé này căn bản cũng không cần Giang Ninh ra tay.

“Anh đang tìm kiếm cái chết sao!” Phương Hoành giận dữ, không nghĩ tới A Phi lại còn dám ra tay, anh ta tiến lên một bước, đưa tay muốn bắt A Phi, thế nhưng lại trực tiếp bị một cái tát ập đến, ngã nhào lên mặt đất.

“Bốp?” Lại là một cái tát, càng thêm giòn giãt!

A Phi không có chút khách sáo nào.

“Chó má” Anh ta hừ một tiếng, “Trước mặt đại ca tôi, vậy mà cũng dám lên mặt như vậy sao?” Giang Ninh ngồi ở đó, dường như cũng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn Phương Hoành một cái.

“Một trận lớn như vậy, không chịu được thua sao?” Anh thản nhiên nói, “Mấy người các người kết hợp đào hố lừa người nhảy vào, năm đó hố mà bạc thần bị rơi vào, không phải rất lớn sao?”

“Anh… Anh dám gây rắc rối ở đây, đừng mong có thể đi ra ngoài!”

“A Phi!” Giang Ninh quát một tiếng, A Phi lập tức bước lên, một tay xách Phương Hoành lên, anh ta nâng tay tát vào mặt Phương Hoành.

Bình luận

Truyện đang đọc