SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh gật đầu: “Anh là Trương Hằng đúng không, tôi đang muốn tìm anh đây.”

Trương Hằng nhẹ gật đầu.

Vì sao Giang Ninh tìm đến mình, trong lòng của anh biết rất rõ ràng, trước đó Lâm thị đã có người hẹn gặp riêng anh.

Chỉ là anh không nghĩ tới, Giang Ninh lại dám ngang nhiên đến Lý thị tìm mình như thế.

Anh ta là muốn ở trước mặt Lý Thành Phong đào góc tường Lý thị ư.

? Nhị phật số không theo yêu nhiễm đào??

“Không biết, cậu Giang đây tìm tôi có chuyện gì không?”

Trương Hằng cố ý giả bộ hồ đồ nói nai.

Ở giữa sân thi đấu, phải cẩn thận từng li từng tí, cho dù biết Giang Ninh không có ý xấu hại mình những anh vẫn nên cẩn thận thì hơn, người cẩn thận thường sẽ hạn chế mình mắc sai lầm, anh không muốn bởi vì nói nhâm mà mất đi một phần công việc tuyệt vời.

“Chúng ta cũng không cần vòng vèo làm gì tránh mất thời gian của nhau.”

Giang Ninh nở nụ cười, chỉ vào cái ghế: “Ngồi đi.”

Trương Hằng ngồi xuống.

“Tôi đại diện cho Lâm thị đến mời chào anh, tin rằng anh đã biết.”

“Lâm thị chuẩn bị tiến quân vào ngành nghề khoa học kỹ thuật điện tử, hiện tại công ty thiếu hụt nhân tài, nhất là nhân tài trong nước chúng ta, tôi đã xem qua tư liệu của anh, anh đúng là không đơn giản từ một gia đình nông thôn một bước đi ngang qua quan trảm tướng, ra nước ngoài học tập và làm việc trở thành công trình sư tỉnh anh của Lý thị, rất không tầm thường.”

Giang Ninh khiến Trương Hằng không còn khẩn trương như lúc đầu nữa, bị người khác khen vẫn luôn là một chuyện rất vui thích, lại càng không cần phải nói, người đàn ông trước mắt này hình như rất lợi hại.

Nếu không anh ta làm sao dám đến Lý thị, trực tiếp đào người chứ!

“Cậu Giang quá khen.” 

Trương Hằng khiêm tốn nói.

“Tôi không hề quá khen anh, tôi thực sự là đang nói sự thật.”

Giang Ninh nói: “Tôi sẽ đi thẳng luôn vào vấn đề chính, Lâm thị cần anh, trong nước cần anh cho nên tôi tới tìm anh, anh có cách nghĩ gì không có thể trực tiếp nói với tôi.”

“Bao gồm cả việc anh muốn đãi ngộ thế nào, hoàn cảnh công việc vân vân, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh.”

Trương Hằng hít sâu một hơi.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Dù sao anh đối với cái nghề mà anh đang làm này, không thể nghi ngờ gì nước ngoài chính là một môi trường phát triển tốt nhất, mà trong nước trong quá khứ không chỉ là không coi trọng ngành nghề này càng quan trọng hơn chính là không có loại hoàn cảnh phát triển như nước ngoài.

Cá nhân anh không có không gian phát triển không nói, quan trọng hơn là khó thu hoạch được cảm giác thành tựu, hơn nữa đãi ngộ cũng kém xa đãi ngộ mà nước ngoài đưa ra.

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, cậu Giang có thể nói cho tôi biết Lâm thị muốn làm cái ngành nghề này là vì cái gì không?”

“Tôi hi vọng quốc gia chúng ta có con chíp của chính mình.”

? Ý đào đào đào lục tây san?

Bình luận

Truyện đang đọc