SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Mình vốn định lấy tư giọng điệu cao ngạo, đè đầu anh, nhưng Giang Ninh không hề để ý tới mình chút nào.

“Không ra tay đánh lại hay sao?”

Giang Ninh nhìn chăm chằm Bàng Bác, cười lạnh: “Vậy tôi có thể đi rồi chứ” Chung quanh, Long Linh Nhi và mọi người đều nhìn, không ai dám nói chuyện.

Một là trong gia tộc hào môn đỉnh cấp ở phương Bắc, một bên là người cao ngạo nhất nhà họ Bàng cậu chủ Bàng Bác.

Một là Giang Ninh gần đây ở phía bắc, gây ra sóng gió!

Nhưng giờ phút này, một cái tát này của Giang Ninh, đánh lên mặt Bàng Bác, Bàng Bác ngay cả nói cũng không dám lên tiếng một tiếng.

“Tinh Nhi, tạm biệt” Thấy Bàng Bác không có phản ứng, Giang Ninh lười lãng phí thời gian ở đây,phất phất tay với Long Linh Nhị, liền tiêu sái mà rời đi.

Chỉ lưu lại trên mặt in dấu năm ngón tay đỏ tươi, Bàng Bác xấu hổ không thôi, còn có một đám người xem náo nhiệt, lại không dám lên tiếng mà vây xem.

Một hồi lâu, Bàng Bác hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm tay, thoáng buông ra.

“Giang Ninh…” Sắc mặt anh ta như sương mù, tràn đầy ác độc đâu còn khí chất nho nhã lúc trước, bộ dáng nho nhã, tựa hồ đã bị Giang Ninh tát một cái, liền đánh ra nguyên hình luôn!

“Chúng ta hãy đợi xem đi!’’.

Cô ấy thích hợp hơn tôi Sau khi Bàng Bác xoay người bỏ đi, Long Linh Nhi mới thở dài một hơi.

Cô thực sự lo lắng rằng Bàng Bác sẽ ra tay.

Không phải lo lắng chuyện Giang Ninh sẽ bị tổn hại nếu như hai người kia ra tay, mà là lo lắng chuyện Giang Ninh không để ý mà đánh chết Bàng Bác, chọc tức đến nhà họ Bàng.

Mặc dù đều là gia đình giàu có bậc nhất nhưng mà nhà họ Bàng có thể nói là thấp kém nhất trong số đó và hầu như không có bất kỳ tin tức nào về bọn họ.

Càng ít khi xuất hiện lại càng làm cho người ta phải đề phòng!

“Không ngờ người nhà họ Bàng cũng để mắt tới Giang Ninh” Long Linh Nhi nhíu mày, đương nhiên cô biết được thân phận thật sự của Giang Ninh.

Nhưng mà bây giờ chỉ sợ là những gia tộc giàu có hàng đầu này đều đã đoán được chuyện này, cho nên mới thử đi thăm dò một lần.

“Có người muốn giết bác Giang, e rằng, cũng chỉ là muốn buộc Giang Ninh ra tay” Gương mặt cô tràn đầy sự lo lắng.

Nếu như Giang Ninh không ra tay, vậy thì Giang Đạo Nhiên chắc chăn là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà nếu như Giang Ninh quyết định đi cứu ông ấy thì cũng tương đương với việc thừa nhận quan hệ giữa hai người.

Long Linh Nhi biết răng Giang Ninh từ trước đến giờ chưa từng có tình cảm gì với Giang Đạo Nhiên và nhất định sẽ không ra tay.

Trong lòng cô đột nhiên động một cái, trước khi Giang Ninh rời đi, tại sao lại nói với chính mình một tiếng?

Anh đang nhắc nhở mình rằng phải báo tin cho Giang Đạo Nhiên biết đúng không?

Nghĩ đến đây, Long Linh Nhi cũng không nghĩ nhiều nữa mà lập tức lái xe đến nhà họ Giang.

Trong phòng làm việc của nhà họ Giang, Giang Đạo Nhiên nhìn những bức tranh trên tường mà ngây ngẩn cả người.

Những ngày này, ông ấy luôn nhìn chằm chằm vào bức thư pháp và bức tranh treo trên tường, ánh mắt của ông ấy không có tiêu cự, như thể là ông ấy không nhìn vào bức tranh, mà chỉ là đang ngẩn ngơ mà thôi.

Giang Hải ngồi sang một bên, cẩn cẩn thận thận mà pha trà.

Bình luận

Truyện đang đọc