SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trong phòng họp lập tức trở nên ầm7.

Ở Thịnh Hải, những đối tác này chỉ có thể xem như là tầng trung. Kênh bán hàng và tiêu thụ ở tầng cao nhất đều đang đại lý cho thương hiệu của nước ngoài.

‘Tập đoàn Lâm thị là công ty mới phát triển, cho dù cho.

ra một sản phẩm đang bán chạy, bọn họ cũng sẽ không có gì phải dao động. Dù sao ở trong mắt bọn họ, đây hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.

“Im lặng”

Cao Á Lệ ngồi bên cạnh không nhịn được mà mở miệng.

“Mọi người tới đây để nói chuyện, mong tất cả hãy bình tĩnh hòa nhã một chút. Sếp Lâm sẽ không ép buộc các người”

Ý của cô ta đã rõ ràng, cô ta cũng sẽ không ép buộc bất kỳ người nào.

Nhà họ Cao hoàn toàn có lực uy hiếp trong giới xã hội đen, mọi người tất nhiên phải cho bọn họ chút mặt mũi, để tránh đắc tội lại gặp phiền phức không ngừng.

Nhưng chuyện liên quan đến sự phát triển của doanh nghiệp mình, không ai sẵn lòng dễ dàng cúi đầu. Hơn nữa, người giới xã hội đen có lợi hại mấy đi nữa cũng không dám can thiệp vào việc kinh doanh bên ngoài giới.

Lẽ nào còn có thể ép buộc người ta làm kinh doanh sao?

“Cô Cao, chúng tôi không phải là không nể mặt cô, nhưng quyết định này của sếp Lâm là một quyết định sai lầm, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn cơ hội kiếm tiền quý giá lại mất đi như vậy được”

“Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền mới là quan trọng nhất!”

Mấy người lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ thất vọng.

Còn tưởng là hợp tác với tập đoàn Lâm thị có thể kiếm lời được một khoản, nhưng bọn họ làm sao ngờ được, không biết Lâm Vũ Chân nổi cơn điên gì, cứ muốn làm tiêu chuẩn ngành của mình.

Chuyện này không phải là làm ơn mắc oán sao?

Lâm Vũ Chân trước sau không mở miệng. Cô ngồi ở đó, nghe mỗi người nói ra suy nghĩ của mình, nói ra yêu cầu của mình.

Cô biết rất rõ ràng, tất cả mọi người muốn kiếm tiền, chỉ muốn kiếm tiền, cũng hiểu làm doanh nghiệp thì lợi nhuận là mục tiêu hàng đầu.

Nhưng cô còn biết rõ hơn, muốn kiếm tiền, muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, đầu tiên phải làm khuôn lớn, làm bánh ga-tô trong khuôn lớn, như vậy mới có khả năng ăn được càng nhiều hơn, ăn được càng ăn no hơn.

Chỉ là bây giờ, thứ gì cũng bị người khác bắt chẹt!

Người ta nói một câu sản phẩm của cô không phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, lại có thể làm cho sản phẩm của cô chỉ có thể trở thành sản phẩm hạng hai, căn bản không có cách nào so sánh được với những thương hiệu kia.

Dựa vào đâu chứ?

Dựa vào đâu mà đồ của mình rõ ràng không hề kém hơn người ta, lại phải để người khác tới tùy ý quyết định.

Dựa vào đâu người khác có thể làm tuyển thủ còn tự mình làm trọng tài?

Dựa vào đâu chứ?

Lâm Vũ Chân không phục.

Cô liếc nhìn Giang Ninh, thấy hắn không nói chuyện mà chỉ khẽ gật đầu, dùng ánh mắt nói cho cô biết cứ thoải mái mà ra quyết định, tất cả đã có hán.

Trong lòng Lâm Vũ Chân lập tức kiên định hơn.

“Các vịt”

Cô đứng lên: “Mong mọi người im lặng một lát.”

Phòng họp trở nên yên tĩnh.

“Những tình hình mà mọi người nói, tôi đều biết cả. Đây là một chuyện làm ơn mác oán, thậm chí có thể vì vậy mà mất đi cơ hội kinh doanh”

Cô nghiêm túc nói: “Tôi cũng biết mọi người làm kinh doanh, đều phải chịu áp lực rất lớn, kiếm tiền chính là mục tiêu hàng đầu. Nếu không sẽ không có cách nào ăn nói với cổ đông, không có cách nào ăn nói được với nhân viên của mình, những điều này, tôi đều biết!”

Có người gật đầu, nghĩ thầm nếu Lâm Vũ Chân đã biết, vậy tại sao còn muốn đưa ra quyết định như vậy.

‘Yên tâm kiếm ít tiền không tốt sao? Cần gì phải nhất quyết khiêu chiến với thương hiệu nước ngoài, khiêu chiến với tiêu chuẩn của bọn họ.

“Nhưng các người có nghĩ tới một vấn đề không”

Lâm Vũ Chân nói: “Tiêu chuẩn là do bọn họ định ra, sản phẩm lại do mọi người cùng cạnh tranh. Bọn họ nói sản phẩm của chúng ta không được, chỉ xứng làm hạng hai, bọn họ bán một nghìn, chúng ta chỉ có thể bán ba trăm, nhưng chẳng lẽ đồ của chúng ta thật sự kém hơn bọn họ sao?”

“Cứ như vậy, có phải tiền các người kiếm được tự nhiên giảm đi rất nhiều hay không? Lẽ nào các người lại không đau lòng về những điều này à?”

“Ngành trong nước muốn phát triển thì phải có quyền phát biểu của mình, bằng không chúng ta chỉ có thể ăn phần còn thừa của người khác. Các người có thể thỏa mãn với phần canh thừa như vậy sao?”

“Đợi đến một ngày kia, bọn họ thậm chí cũng không để lại cơm thừa rượu cặn cho các người ăn, các người sẽ làm thế nào? Chúng ta phải năm mạch máu sống chết của doanh nghiệp trong tay mình mới được!”

Bình luận

Truyện đang đọc