SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Ông âm hiểm lắm! Ông đang giả vời”

Hắc Sơn rống to.

Ông ta không ngờ rằng, bản thân cố ý thử chủ thượng, chính là muốn nhìn thử ông ta có bị thương hay không, chủ thượng vậy mà ngay cả một chiêu hộc máu này cũng đều có thể giả bộ được.

Nếu không phải chính mình còn có một chiêu phòng bị, vừa rồi chỉ sợ một quyền kia của chủ thượng đã đánh nát đầu mình!

“Khụ khụ”

Chủ thượng hộc máu, lúc này đây không phải là giả.

Sắc mặt của ông ta tức khắc tái nhợt liền.

“Ha ha, ông thế mà còn có chiêu dự phòng, tôi thật là đã xem nhẹ ông”

Ông ta giãy giụa muốn đứng lên, cả người đau nhức!

“Trả cô ấy lại cho tôi!”

Ông ta gào thét lớn.

Vừa dứt lời ông ta lại lần nữa vọt tới.

Hai người chiến đấu kịch liệt, mạnh bạo hơn nữa!

Âm!

Đá trên mặt đất nháy mắt vỡ vụn, đá vụn bay tứ tung, khiến cho người ta kinh hãi không thôi.

Ngôn Đường đứng ở cách đó không xa chậm rãi nâng tay lên.

“Cốp Hai người lại lần nữa tách ra, đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Trên cánh tay chủ thượng bị Hắc Sơn xé xuống một miếng thịt Nhìn thấy ghê người!

“Ngôn Đường, giết ông ta!”

Hắc Sơn rống to, ông ta bị thương không nhẹ, nhưng chủ thượng bị thương còn nghiêm trọng hơn: “Mau giết ông ta cho tôi”

“Phụt”

Ông ta vừa mới dứt lời, đột nhiên một con dao phi tới, đâm vào từ phía sau ông ta.

Hắc Sơn tức khắc mở to hai mắt nhìn trên bụng của mình lộ ra một đoạn của con dao, cả người đều ngây ngốc……

“Ngôn Đườn: “Ông nói đúng, tôi không phải người của ông”

Ngôn Đường nói, “Hôm nay, người chết, là ông!”

“Âm!”

Hắc Sơn chợt quát một tiếng, cơ bắp cả người căng chặt, cánh tay đột nhiên đánh lên mặt của Ngôn Đường, đánh cho ông ta bay ra ngoài.

Đôi mắt của ông ta giận dữ trừng to lên.

“Các người……

Cơ thể ông ta run rẩy, lệ khí trong con mắt càng dày hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc