SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh không để ý đến việc Phương Hạ nói gì, sắc mặt cũng chỉ để lộ ra sự lạnh lùng.

Anh phất phất tay, ở cách đó không xa, anh Cẩu lập tức hiểu rõ ràng sau đó hạ lệnh giải tán tất cả mọi người đi.

Gianh Ninh muốn động thủ thì nơi này sẽ không cần phải có người khác!

“Đông Hải quả thật không phải là một thành phố dễ dàng, có thể kinh doanh đến mức này ở trong thành phố này thì quả thật anh rất tài giỏi, nhưng mà anh lại không biết rõ khi đối mặt với sức mạnh, thật giả khó phân biệt, thì có làm một số chuyện cũng vô dụng!”

Phương Hạ tiến lên một bước, giơ lệnh bài ở trong tay lên.

“Hay nhìn rõ đi!”

“Đây chính là lệnh bài của nhà họ Phương, tất cả phải quỳ xuống!”

Vừa dứt lời, tất cả đám người Đàm Hưng đều mang sắc mặt tức giận!

Tên nhóc này quá kiêu ngạo!

Phương Hạ nhìn vào Giang Ninh, khóe mắt nhăn lại, sát khí dần dần nổi lên.

“Hôm nay tôi đến đây, không phải là do anh mời đến, anh cũng không có đủ tư cách này, cũng không được phép cò kè mặc cả với nhà họ Phương của chúng tôi, hôm nay tôi đến đây là có ba việc.”

“Thứ nhất là để giết anh!”

“Thứ hai chính là muốn hủy đi thi thể của người kia”

“Thứ ba chính là mang quyền phổ về!”

Anh ta nói giống như là đang tuyên bố vận mệnh của Giang Ninh, trực tiếp nói trước mặt của Giang Ninh, chính là để cho Giang Ninh biết rõ vận mệnh của anh đã sớm không còn ở trong tay anh, nếu như nhà họ Phương muốn lấy mạng của anh thì dễ như trở bàn tay.

Phương Hạ nhìn vào gương mặt không biểu tình của Giang Ninh, tất cả đám người Đàm Hưng đều cảm thấy tức giận muốn động tay động chân, trên mặt mang vẻ khinh thường không che dấu một chút nào.

“Vòng tròn xã hội ngầm đã suy tàn trăm năm, cơ thể yếu ớt, như vậy thì cũng đừng xấu hổi”

Anh ta vẫy tay một cái, lập tức có ba người đang đứng ở sau anh đi lên.

Anh ta còn không thèm tự mình ra tay.

“Giang Ninh, cái mà anh sai chính là đã đắc tội với nhầm người, tôi cho anh thời gian trong vòng một phút giao ra quyền phổ như vậy thì tôi cũng có thể cân nhắc cho anh một cơ hội tự vẫn”

Phương Hạ nói: “Đó cũng coi như là tôi đang cho anh một cơ hội để giữ lấy thể diện của chính mình”

“Nói xong chưa?”

Đột nhiên Giang Ninh mở miệng nói.

Phương Hạ khẽ giật mình, anh ta khế nhíu mày, anh ta mơ hồ cảm giác được Giang Ninh đang che giấu gì đó, hình như là không đúng cho lắm.

“Anh có ý gì?

“Tôi hỏi anh là nói xong di ngôn chưa”

Con mắt của Giang Ninh đóng lại, sau đó mở ra có hai tia sáng lóe lên, giống như hai chiếc mũi tên sắc nhọn, lập tức bắn vào đôi mắt của Phương Hạ, khiến cho cậu ta có cảm giác như mình đã rời vào hầm băng, toàn thân của anh ta đều lạnh buốt.

“Chíu!”

Bình luận

Truyện đang đọc