SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy cho dù cao thủ võ thuật có lợi hại hơn nữa, nhưng ở trước mặt vũ khí nóng của bọn họ cũng sẽ không chiếm được lợi ích gì.

Cho dù là cái tên Phương Ngân kia thân thủ đủ cường đại, nhưng như thế thì thế nào?

Không phải cuối cùng anh ta vấn bị đuổi ra ngoài hay sao.

Cái tên Giang Ninh này chẳng lẽ so với cái tên Phương Ngân kia, còn mạnh hơn một cấp bậc sao?

Còn chưa nói đến chuyện vừa nấy, trong đầu đội trưởng vệ sĩ liền hiện lên hình ảnh, cái bóng treo trên đầu của mình kia.

Lúc ấy nếu như Giang Ninh muốn giết anh…… Nghĩ đến chuyện này, toàn thân anh đổ một trận mồ hôi lạnh!

“Được rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây thôi, chuyện tiếp xúc với Giang Ninh cứ bảo trì ở mức này là được rồi, chúng ta còn sẽ gặp lại, tôi khẳng định.”

Takayama đứng lên, không tiếp tục nhìn hình ảnh trên màn hình điện tử nữa, quay người trở về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

Đêm nay Giang Ninh không đạt được mục đích của mình, ngược lại Takayama cũng không.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là Takayama càng thêm khẳng định, Giang Ninh bây giờ so với quá khứ còn cường đại hơn, còn đáng sợ hơn!

Cùng lúc đó.

Giang Ninh đã ở ngoài biệt thự Takayama.

Trước những thiết bị công nghệ kỹ thuật cao này Phương Ngân vấn lọt chân ngựa, đây là chuyện trong dự đoán của Giang Ninh.

Dù sao Phương Ngân ẩn thế nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua những thiết bị kia, có thể bình yên rời khỏi biệt thự đã là không tệ.

Anh ngẩng đầu nhìn biệt thự một chút, ánh mắt thâm thuý.

Cái tên Takayama này, thật không đơn giản.

A Phi đi đến bên cạnh anh.

Anh không hề đứng yên ở đó không nhúc nhích, mà là nhân cơ hội này đi một vòng trong biệt thự, bố trí bên trong vô cùng tinh vi và cao thâm, cho dù là phủ đệ của mấy vị nhân vật lớn trên thế giới này, chỉ sợ cũng không có mạnh hơn phòng ngự này bao nhiêu.

“Sớm muộn cũng sẽ gặp lại.”

Giang Ninh nói.

Hai người không có nhiều lời, lập tức rời khỏi biệt thự Takayama.

Bọn họ vừa trở lại cửa khách sạn, liền thấy bên ngoài có mấy chiếc xe đang đồ ở đó, họ đều cảm nhận được bên trong có người.

Cửa sổ xe đen tối, người ở bên trong cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả âm thanh hô hấp cũng khống chế rất tốt, nhưng đám người Giang Ninh làm sao có thể nhìn không ra chứ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào cũng không có hành động gì, trực tiếp đi vào khách sạn.

Bọn họ mới vừa bước vào, trên một chiếc xe.

Lý Thành Phong dựa vào ghế vết thương trên lưng còn có chút đau, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thoáng qua bên ngoài thông qua cửa sổ xe.

“Chủ nhân, có thể tin tưởng cậu ta được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc