SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Và ngay cả khi họ gặp phải nó, họ không có lựa chọn nào khác.

Mấy người họ bàn bạc rồi quyết định ăn một bát trước, người ta là sắt đá, đi ra ngoài chơi thì không nên để ý đến việc tiêu tiền nếu không thì chỉ có thể thấy ấm ức mà thôi.

Tâm lý này cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Tuyền và những người khác dám vô lương tâm như vậy.

“Không biết là khi nào sửa xong xe vậy” Tô Vân muốn khóc: “Vậy phải đợi đến khi nào nữa đây” Giọng cô ấy rơi xuống…

“Âm ầm ầm!”

Chiếc xe đột nhiên được khởi động và động cơ gầm rú lên!

Đột nhiên ánh mắt của mọi người nhìn sang, kể cả những du khách đang chuẩn bị trả tiền mua mì.

Xe sửa được rồi sao?

Sắc mặt của Vương Tuyền liền thay đổi, không phải tài xế vẫn đang giả vờ sửa xe hay sao, là ai đã khởi động xe vậy!

“Xe sửa xong rồi!”

“Sửa xong rồi! Đi, đi về khách sạn thôi, đừng ăn bát mì hỏng này nữa, sao anh ta không đi cướp luôn đi cho rồi!”

“Mọi người lên xe đi, xe đã chuẩn bị xong, về khách sạn ăn một bữa thịnh soạn thôi nào!”

Tất cả khách du lịch bước lên xe ngay lập tức, mặc kệ những gì Vương Tuyền nói.

Gương mặt người phục vụ bên cửa sổ cũng trở nên khó coi, anh ta đang đếm số lượng mì, mì đã làm xong hết vậy mà không ai mua.

Từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy!

“Ăn chút đi! Tôi bán rẻ cho? Hãy ăn một bát đi!”

Anh ta hét lên nhưng không có ai thèm quan tâm đ ến anh ta nữa!

Anh ta đã bỏ mì vào rồi!

“Chuyện gì vậy chứ?”

Vương Tuyền chạy nhanh lên xe, tài xế còn ở phía sau gầm xe, bị tiếng động cơ làm cho hoảng sợ đứng dậy và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao xe lại…

Vương Tuyền giận dữ nhìn chăm chằm tài xế và tức giận nói: “Sao anh lại khởi động xe?”

“Tôi không cóI” Tài xế sờ chìa khóa ở thắt lưng mà tim muốn rơi xuống, chạy tới thì thấy có người ngồi ở ghế lái và điều khiển rất bình tĩnh.

“Anh, anh là ai vậy!”

Anh Cẩu quay đầu liếc nhìn một cái và nói: “Anh không biết sửa xe nhưng tôi biết” Nói xong anh ấy kéo của xe xuống và hét lớn: “Xe đã sửa xong rồi, mọi người mau lên xe để về khách sạn dùng bữa nào: Một nhóm người liền nhanh chóng lên xe, tài xế mặt mày tái xanh nhưng không nói được lời nào.

Vốn dĩ là xe không có vấn đề gì, anh ta chỉ cần động tay động chân một chút là xe bốc cháy nhưng không ngờ gặp người biết cách, chỉ trong hai tích tắc là đã giải quyết được rồi.

Vương Tuyền nhìn chằm chằm vào anh Cẩu mà không nói được lời nào, khuôn mặt như bị cướp đi trăm vạn khó coi đến tột cùng.

“Lên xe, lên xe nào! Đến khách sạn để ăn thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc