SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Hắc Sơn: “

Đột nhiên, Nhị trưởng lão nói bãng giọng giễu cợt: “Hản là do tôi cử đi đấy”

Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Phương Uy há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức không thể tin được.

Hắc Sơn, là do nhị trưởng lão sắp xếp?

Làm trái giao ước của tám gia tộc lớn, bí mật sắp xếp người truy tìm tung tích của cực đạo quyền phổ, chẳng lẽ cũng là do nhị trưởng lão sắp xếp?

“Điều này..”

Phương Uy mở miệng, không biết nên nói gì “Mọi việc đều do tôi sắp xếp, kể cả người đạo sĩ có liên quan đến Phương Nhiễm đó nữa.”

Vẻ mặt của Nhị trưởng lão thờ ơ, không nhìn ra được cảm xúc thay đổi gì: “Hai tên đạo sĩ kia cũng có bản lĩnh. Hình như đã phát hiện ra điều gì đó nên đều chết rồi, nếu vậy thì cứ quên đi. Nếu bọn hản không chết, tôi sẽ tự tay giết hần”

Phương Uy không dám nói nữa.

Hắc Sơn là do nhị trưởng lão sắp xếp, vậy chắc chẩn đại trưởng lão cũng biết chuyện này, ông ta biết rất rõ hai vị trưởng lão là anh em ruột, luôn dính lấy nhau như hình với bóng, đại trưởng lão nhất định phải biết nhị trưởng lão đã làm gì.

Nhưng họ…họ rốt cuộc muốn làm gì?

“Phương Uy, ông phải nhớ lấy!”

Nhị trưởng lão nhìn chảm chăm Phương Uy, lạnh lùng nói: “Chỉ nhà họ Phương chúng ta mới có tư cách nắm trong tay cực đạo quyền phổ. Tôi cũng có thể nói cho ông biết đãng sau quyền phố có chỉ một địa điểm, nó chính là của nhà họ Phương!

Phương Uy như bị sốc!

Ông ta lờ mờ cảm thấy dường như có điều gì đó mà minh hoàn toàn không biết Ngay cả khi ông ta đã là chủ nhà họ Phương, ngay cả khi ông ta cho rằng mình đã biết rất nhiều.

Lúc này nghĩ lại Phương Uy mới hiểu được tại sao ông ta làm chủ nhà họ Phương bao nhiêu năm như vậy, không cảm nhận được Hắc Sơn ở bên đang lừa gạt mình, có hai bị trưởng lão đứng phía sau thì Phương Uy có là gì chứ?

“Hai vị trưởng lão, vậy tiếp theo nên làm cái gì, cũng xin hai vị trưởng lão quyết định!”

Phương Uy chắp tay cúi đầu nói một cách cung kính “Khi…”

Hai vị trưởng lão chưa kịp nói thì bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chuông lớn của nhà họ Phương đã vang lên ba lần.

Lần thứ nhất là Giang Ninh, lần thứ hai là bảy dòng họ lớn liên thủ, lần thứ ba sẽ là ai đây?

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn nhau, khẽ nheo mắt, khe hẹp trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lếo, không ngẩng đầu lên Phương Uy cũng cảm nhận được, nhiệt độ xung quanh dường như lập tức giảm xuống mười đột Vô cùng lạnh lẽo!

“Cái gì nên đến cũng phải đết Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: Nếu đã đến sớm, vậy giải quyết sớm đi”

Nhị trưởng lão gật đầu: “Hai người chúng ta đã đến lúc hành động rồi”

Lời nói rất đơn giản, nhưng Phương Uy có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong nó!

Trong những lời này ẩn giấu sát khí lạnh lẽo khiến ông ta cảm thấy, xương cốt của mình như đang lên tiếng.

Nhà họ Phương rốt cuộc có bí mật gì, hai vị trưởng lão đang che giấu bị mật gì, ông ta đều không hề hay biết.

“Ông Phương!”

Không đợi Phương Uy rời đi, bên ngoài trực tiếp truyền đến giọng nói như sấm vang.

Ông ta có thể nghe ra được giọng điệu này là đang rất tức giận, nhất định không phải là chuyện tốt!

“Ông ra đó đi”

Nhị trưởng lão nhà họ Phương nhẹ giọng nói “Vâng”

Phương Uy ngay lập tức bước ra khỏi cửa và nhìn thấy Tư Mã Cương, chủ của dòng họ Tư Mã cất bước đến.

Bình luận

Truyện đang đọc