SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Năm đó, Hà Đạo Nhân và người tự mình trốn nhà chạy ra ngoài là Phương Nhiễm vừa mới gặp mà đã như quen thân từ lâu, dù cho là thế đời cũng không thể nào cản trở được hai người bọn họ, nhưng mà gia quy của nhà họ Phương… lại cứng rắn ép buộc hai người phải tách ra, Hắc Sơn bắt Phương Nhiễm quay về, sau đó dùng gia quy của nhà họ Phương để xử phạt Phương Nhiễm, giam Phương Nhiễm vào trong nhà tù dưới lòng đất của nhà họ Phương!

Tiếp đó Hắc Sơn lại dùng tên họ của Phương Nhiễm để bức ép Hà Đạo Nhân phải bán mạng cho ông ta, truy tìm tung tích của Cực Đại Quyền Phổ cho ông ta.

Nếu không vì như thế thì làm sao mà Hà Đạo Nhân lại có thể đi lên trên con đường này được chứ?

Con ngươi của Giang Ninh càng lúc lại càng tỏa ra sự lạnh lếo, tựa như tảng băng cô đọng ngàn năm, khiến cho người khác nhìn vào đều kinh hồn bạt vía.

“Bịchl”

Đột nhiên, một bóng người bay từ bên ngoài vào, sau đó nặng nề rơi xuống nền đất, thiếu chút nữa đã lật ngược nắp quan tài gỗ của Hà Đạo Nhân lên.

Trong sảnh lớn, tất cả mọi người ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Trong con ngươi của Giang Ninh lại đang tràn ngập sát khí!

“Nghe nói, Cực Đại Quyền Phổ đã bị người đang nằm ở trong quan tài kia đoạt đi mất, tôi tới đây xem thử một chút, xem nó có còn ở trên người của ông ta hay không.”

Một bóng người đi vào, tư thế và giọng điệu đều không hề khách sáo một chút nào.

Trên mặt của Phương Hồng Sơn thậm chí còn mang theo vẻ vênh váo của kẻ bề trên, không để bất cứ ai vào trong mắt!

Khi ông ta nghe thấy được bốn chữ Võ quán Cực Đạo thì chỉ cảm thấy rất buồn cười, chỉ là một người trần mắt thịt nhỏ nhoi mà thôi, vậy mà lại không biết xấu hổ mà dùng đến bốn chữ này, ông ta cũng càng không nghĩ tới được, người cướp đi Cực Đại Quyền Phổ giờ khắc này thế nhưng lại đang nằm trong linh đường.

Hắc Sơn chết rồi, Ngôn Đường cũng đã chết, mà người đang nằm ở trong chiếc quan tài gỗ trước mắt này rõ ràng cũng chính là người đã gi ết chết Hắc Sơn đấy nhỉ.

“Ông là ai?” Sắc mặt của Hạ Lâm Bắc trở nên âm u, nghiêm nghị quát lên: “Vậy mà lại quấy rối linh đường, ông có còn chút tôn trọng nào đối với người đã mất nữa hay không?”

“Tôn trọng? Chỉ là con kiến hôi thôi mà, cần gì tôn trọng.”

Phương Hồng Sơn bật cười một tiếng lạnh lùng, sau đó quét mắt nhìn mọi người một lượt, ánh mắt của ông ta chỉ ở dừng lại ở trên người của Hạ Lâm Bắc cùng Yến Xích Nam trong chốc lát, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường như cũ: “Bớt nói nhảm lại đi, cái xác chết này và cả Quyền phổ nữa, tôi đều phải mang đi”

Phương Hồng Sơn vãy tay, mấy người ở đằng sau lưng vừa thấy đã ngay lập tức tiến về phía chiếc quan tài bằng gỗ, muốn vươn tay khiêng chiếc quan tài đi.

“Bịchl”

“Bịch!”

Trong lúc bất chợt…

Một bóng người lao nhanh đến như cơn gió xoáy cuồn cuộn, một luồng sát khí đáng sợ cũng đã được ngưng tụ lại chỉ trong nháy mắt!

Mấy tiếng r3n rỉ vang lên, chỉ thấy mấy người đang đến gần chiếc quan tài gỗ kia đã bị đánh cho bay thẳng ra bên ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất, tức thì chết ngay tại chỗ!

Giang Ninh đứng ở phía trước của chiếc quan tài gỗ, nhìn chăm chằm vào Phương Hồng Sơn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Ai dám động đến di hài của sư phụ tôi, tôi sẽ gi ết chết kẻ ấy”

Bình luận

Truyện đang đọc