SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trái tim Vũ Bình chợt nặng tru. Nghiêm trọng như vậy sao? “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi tổng giám đốc Lâm đi!

” *Xin.. xin lỗi” Vũ Bình vội vàng đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, cúi đầu nói lí nhí chẳng khác nào một đứa trẻ làm sai chuyện.

Lâm Vũ Chân vẫn lắc đầu: “Tôi chờ thông báo của anh” Cố nối xong liền quay người ối thảñg. “2 Trái tìm Lãnh đạo Trương chợt nặng nề. Không dám đâu!

Ông ta vội vàng đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, mặt tươi cười nị /ổng giám đốc Lâm đừng nóng giận. Cấp dưới không biết cách làm việc, lão Lý nhất định sẽ quản giáo thật tốt, không thể bởi vậy mà làm cho công ty ngừng kinh doanh được.”

“Hôm nay tôi tới đây chính là muốn xem công ty cống hiến cho kinh tế thành phố Đông Hải tôi, còn nóng lòng làm hoạt động công ích rốt cuộc là thế nào, làm sao có thể ngừng kinh doanh được chứ?”

Lâm Vũ Chân không biết người trước mắt là ai, nhưng cô nhìn ra được ông ta chắc chắn có thân phận không bình thường.

“Chúng tôi chưa nhận được thông báo.”

Gô nghiêm túc nói.

“Thông báo!

Thông báo!

” Cục trưởng Lý vội nói: “Tôi lập tức sẽ cho người gửi công văn thông báo tới!

” Ông ta nói xong liền gọi điện thoại.

Lúc này Lâm Vũ Chân mới gật đầu: “Nhưng rất nhiều nhân viên của tôi đã rời đi rồi, không có cách nào tiếp đón các ngài được.”

“Không sao không sao, các cô làm việc vất vả, nghỉ ngơi một ngày cũng được, hôm khác tôi sẽ tới thăm!

” Lãnh đạo Trương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ Chân đi lên tầng.

Dưới tầng, vẻ mặt lãnh đạo Trương vẫn khó coi.

Mười mấy người đi theo sau lưng ông ta kinh hồn khiếp vía. Bây giờ bọn họ đã biết rõ, mình tuyệt đối không thể động vào Lâm thị này được.

“Lão Lý, tôi cần kết quả xử lý vào ngày mai” Ông ta quay đầu nhìn Cục trưởng Lý với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Vũ Bình thấy vậy, hồn vía cũng bị dọa cho bay hết: “Nếu ông xử lý không tốt thì tự mình nộp đơn xin nghỉ việc lên trên!

” Lão Lý càng hồn bay phách lạc!

Mọi người rời đi. Lãnh đạo Trương lại vòng trở về, cẩn thận gõ vào cửa phòng bảo vệ.

Khi nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở đó, ông ta đứng nghiêm, thậm chí cũng không dám thở mạnh.

Ông ta có biết một chút về người trước mắt này, nhưng chỉ một chút này lại làm cho ông ta vô cùng lo sợ. Không ngờ một đại thần như vậy lại ở Đông Hải!

“Ông khách sáo như vậy làm gì, ngồi đi.”

Lãnh đạo Trương làm sao dám ngồi. Ông ta làm gì có tư cách ngồi cùng với Giang Ninh chứ? Giang Ninh thản nhiên nói: “Giới xã hội đen bây giờ đã sạch sẽ, ông ta có thể buông tay chân ra làm chút chuyện cho thành phố này rồi chứ?”

Một câu nói này làm cho lỗ chân lông khắp người lãnh đạo Trương đều giãn ra!

Người dọn sạch đám xã hội đen trong một đêm chính là Giang Ninh!

Lãnh đạo Trương không dám nói lời nào.

Tối hôm qua, ông ta còn nghĩ, sợ rằng chỉ có người trong truyền thuyết kia mới có thể làm được loại chuyện này.

Mà hôm nay, người này lại ngồi ở trước mặt ông ta!

“Thành phố Đông Hải là cửa ngõ của khu vực vùng duyên hải, ưu thế tốt được ông trời ưu đãi, mấy năm nay lại không thể nào phát triển nổi, ông có trách nhiệm đấy: Giang Ninh hờ hững nói.

Lãnh đạo Trương liên tục gật đầu: “Vâng, là trách nhiệm của tôi.”

“Bây giờ đã loại bỏ được cản trở lớn nhất, ông còn có vấn đề gì không?”

“Không!

” Lãnh đạo Trương lập tức nói.

“Việc phát triển khu vực này rất quan trọng, tôi nghĩ trong lòng ông cũng biết, nên phát triển, nên quản lý thì đều đi làm đi” Giang Ninh rót một chén trà: “Ông phải nhớ kỹ, chuyện làm cho dân chúng sống tốt hơn là trách nhiệm của ông đấy” Lãnh đạo Trương giơ hai tay nhận lấy chén trà, trịnh trọng nói: “Tôi nhớ kỹ rồi!

” Ông ta khẽ nhấp một miếng, vẫn khó có thể ép xuống được sự khẩn trương của mình: “Vậy còn ngài?”

“Ông cứ coi như tôi không tồn tại.”

Giang Ninh thuận miệng nói.

Lãnh đạo Trương hiểu rõ, đặt chén trà xuống và lui ra ngoài Vấn đề khiến mình đau đầu suốt mấy năm, Giang Ninh đã giúp ông ta giải quyết chỉ trong một đêm, đó là một ân tình cực lớn.

Cho dù Giang Ninh bảo ông ta đừng để lộ thân phận của mình, nhưng lãnh đạo Trương biết có chuyện mà ông ta cần phải giúp Giang Ninh xử lý tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc