SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Mày mơ à!”

Vương Vĩ đứng bật dậy, gào lên: “Tao nói cho mày biết, nằm mơi”

Người đó hầu như không thèm để ý đến dáng vẻ thẹn quá hoá giận của Vương VĨ, vẫn thản nhiên như cũ.

“Một tiếng sau, tôi đến tiếp nhận công ty giải trí Tinh Tế”

Dứt lời, hắn rời đi thẳng. Z4 s Vương Vĩ hít sâu một hơi, đấm mạnh lên bàn: Anh ta nằm mơ cũng không thể ngờ, tên này lại ác đến như Vậy.

Lần trước đã hất nước bẩn vào người Diệp Khinh cũng không thể phá huỷ danh tiếng của c‹ đòi mua luôn công ty giải trí Tinh Tế, có cớ để điều khiển vận mệnh Diệp Khinh Vũ.

Một khi bọn họ đạt được ý đồ, vậy thì concert đêm mai không phải là cuộc biểu diễn quay lại giới ca nhạc của Diệp Khinh Vũ nữa rồi, nhưng có lẽ là cuộc biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời cô.

Bọn họ sẽ khiến cho Diệp Khinh Vũ thân bại danh liệt ‘Vương Vĩ phẫn nộ, nhưng hơn thế đó là sự kiêng dè e sợ.

Nhưng đây là chuyện trong giới giải trí, hơn nữa ông chủ đó là người của đại gia tộc có tiếng ở Phương Bắc, có vị trí rất cao trong giới giải trí, tài nguyên vô số, trong vòng giải trí không có mấy ai dám đắc tội với gã ta.

Nên làm thế nào mới được đây.

Một tiếng sau, bọn họ sẽ đến cưỡng ép lấy đi công ty giải trí Tinh Tế.

“Cộc cộc cộc.”

€ó tiếng gõ cửa phòng làm việc, Vương Vĩ ngẩng đầu, Diệp Khinh Vũ trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Một mình trốn trong phòng làm việc làm gì?”

Diệp Khinh Vũ cười: “Mau pha trà cho Vũ Chân”

Vương Vĩ bước vội qua, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Anh ta nhìn Giang Ninh, há miệng định nói nhưng lại thôi, đang do dự không biết có nên nói cho Giang Ninh chuyện đối phương có máu mặt, đối đầu trực tiếp không phải là lựa chọn thông minh.

Nhưng công ty giải trí Tinh Tế, thực tế thuộc về Giang Ninh chứ không phải là của Vương Vĩ anh.

“Có chuyện muốn nói?”

Giang Ninh thấy Vương Vĩ ấp úng ngập ngừng, liền xua tay: “Vừa pha trà vừa nói, Vũ Chân khát”

“Dạ”

Vương Vĩ thấy Giang Ninh thì thấy yên tâm liền, cũng không biết là vì sao.

Tựa như, chỉ cần có Giang Ninh thì chuyện gì cũng không cần phải lo lăng, không cần biết là đối thủ cần đối mặt sẽ là ai.

Hương trà nồng đậm quẩn quanh trên đầu mũi, khiến cho lòng người thanh thản.

“Nói đi”

Sau khi Giang Ninh đưa tách trà cho Lâm Vũ Chân, mới ngẩng đầu nhìn Vương Vĩ: “Có chuyện gì anh không giải quyết được”

“Có người từ Phương Bắc đến”

Vương Vĩ nói: “Đại gia tộc Phương Bắc, nhà họ Tống”

“Nói tiếp”

“Nhà họ Tống cũng được coi như là gia tộc hạng hai ở Phương Bắc rất có tiếng tăm, không thể xem thường.

Nhà họ Tống có năm người con, đứa con thứ hai Tống Thành, vợ của anh ta là Tôn Lâm Lâm, có tiếng ngang ngược trong cái giới giải trí này”

Vương Vĩ thở dài: “Người lần trước bôi nhọ danh dự của Khinh Vũ chính là ả, hai nghệ sĩ nam trẻ tuổi tung tin đồn nhảm cũng chính là người dưới trướng của cô ta ở công ty giải trí Thanh Điểu”

Tôn Lâm Lâm?

Trong ấn tượng của Giang Ninh, tên này có hơi quen, hình như Hoàng Ngọc Minh có nhắc qua tên này với hắn rồi.

Nhưng nhất thời hắn không tài nào nhớ ra.

Một nhân vật râu ria không quan trọng không có tư cách để Giang Ninh phải nhớ.

“Lúc nấy tổng giám đốc công ty giải trí Thanh Điểu có đến đây, nói muốn mua công ty của chúng ta, không cần biết chúng ta có đồng ý hay không, bọn họ vẫn muốn mua, một tiếng sau, bọn họ sẽ mang pháp vụ đến, trực tiếp ký hợp đồng làm theo trình tự.

Đây là ép bán ép mua.

Vương Vĩ nhìn đồng hồ: “Còn bốn mươi phút nữa”

“Tôi nghĩ chuyện này hơi nghiêm trọng”

Giang Ninh không tỏ vẻ gì, nhấp một ngụm trà: “Trà ngon, mua ở đâu thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc