SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhưng bây giờ, họ là kẻ thù với nhau, nhà họ Phương thậm chí muốn Tân Mẫn phải chết!

Nếu không ép nhà họ Tân nhà tan cửa nát thì họ quyết không chịu để yên!

Chủ nhiệm Phương dẫn theo người đến trước cửa, ngay lập tức bị bảo vệ ngăn lại.

“Làm gì đấy?”

Sau hai ba ngày thử thách, bảo vệ trước cửa cũng gan dạ lên rất nhiều, sau khi nhìn thấy anh Cẩu ra oai, bọn họ giờ đây cảm thấy rằng trên người mình cũng có một loại khí thế bá vương, và giọng nói cũng trở nên lớn hơn.

“Đăng ký trước!”

Đây là việc anh Cẩu đã căn dặn, bất kể ai đến, đến để làm gì, đều phải bắt họ đăng ký trước, để lại tên.

“To gan!”

Chủ nhiệm Phương còn chưa lên tiếng thì cấp dưới của ông ta liền lập tức quát lên: “Không nhận ra bộ quần áo này à?”

“Không nhận ra.” Bảo vệ chỉ liếc nhìn qua rồi nói: “Không đăng ký thì không cho vào!”

“Mày..” Chủ nhiệm Phương xua tay, khoé miệng nở ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Được, đăng ký đi, sau đó cũng ghi lại cái tội này, cản trở chúng ta kiểm tra”

“Chủ nhiệm Phương sáng suốt!”

Đôi mắt của cấp dưới liền sáng lên, trong lòng thầm nghĩ chủ nhiệm Phương quả nhiên là tay lão làng, lợi hại thật.

Anh ta lập tức bước lên, ghi lại tên và lai lịch của chủ nhiệm Phương vào sổ đăng ký, sau khi viết xong thì anh ta nhìn vào trong cuốn sổ nhỏ này, có rất nhiều tên được ghi lại, nhìn thoáng qua, đều là những người trong các dòng dõi danh giá quyền thế của phương Bắc.

Trên một vài cái tên, thậm chí còn có vết máu mờ nhạt, không biết là chuyện gì nữa.

“Đã xong chưa?”

Không đợi anh ta hỏi bảo vệ, chủ nhiệm Phương mất kiên nhẫn hỏi rằng.

“Xong rồi xong rồi ạ, bây giờ có thể mở cửa rồi chưa?”

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến kiểm tra, không ngờ lại bị chặn ở ngoài cửa, trước đây những người đó khi nhìn thấy bộ quần áo trên người bọn họ, đều sợ run lên, lo sợ chạy đến chào đón.

Hừm, nếu hôm nay không tìm được chút lỗi lầm, khiến cho nhà máy của nhà họ Tân phải đóng cửa hoàn toàn thì bọn họ xem như là đến đây vô ích rồi!

Cánh cửa sắt mở ra, bảo vệ cũng không thèm nhìn bọn họ, như thể cho dù là người nào đến đi nữa, họ cũng sẽ không quan tâm, vì dù sao người ở bên trong có thể giải quyết mọi chuyện.

Chủ nhiệm Phương liếc nhìn vài người bảo vệ, khẽ cau mày, ông ta không thích phản ứng của những người bảo vệ này, ông ta thích người khác sợ mình, tâng bốc mình, thậm chí là ngưỡng mộ mình.

“Ra vẻ ta đây?”

Ông ta hừm một tiếng: “Tân Mẫn ơi là Tân Mẫn, vô ích thôi, mày có giở trò gì cũng đều vô dụng, nhà họ Tân của mày bây giờ, như chuột qua đường, ai ai cũng chửi bới đánh đập, mày có biết mày đã đắc tội với bao nhiêu người không?”

“Người muốn nhìn thấy mày chết, không chỉ riêng nhà họ Phương của tao đâu, hừ!”

Ông ta sải bước đi vào trong, vài tên cấp dưới lập tức đi theo sau, lấy sổ đăng ký từ trong cặp ra, chuẩn bị bắt lỗi.

Một nhóm người đi vào phân xưởng sản xuất của nhà máy trước, rồi mới vào cửa, lại bị chặn lại.

“Làm gì đấy?”

Một nhân viên kỹ thuật lớn tiếng nói: “Phân xưởng không bụi, người ngoài không được phép vào!”

“Chúng tôi là…”

“Mặc kệ các người là ai, đã hẹn trước chưa? Đã được sự cho phép của anh Ninh chưa? Ai cho các người vào đây? Đi rai” Chủ nhiệm Phương mặt khẽ biến sắc, ông ta đến kiểm tra, còn cần người khác cho phép sao?

Bình luận

Truyện đang đọc