SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ông biết Giang Ninh là người nào rồi!

Nhưng đã quá muộn!

Sao lại có thể là hắn!

Sao lại có thể là cái người đáng sợ đó, saø hắn ta lại ở nơi này.

Nhà họ La lại dám chọc đến Chiến Thần, nhà họ La xong đời rồi!

Đừng nói đến ông ta, cũng đừng nói đến nhà họ La, cho.

dù là hào môn chân chính ở phương Bắc kia, ai dám trêu chọc vào vị này, vậy thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Ông lo lắng, ông sợ hãi và trên hết là hối hận.

Nhưng tất thảy đã quá muộn màng!

Ông nghĩ đến Giang Ninh đã đạt đến cảnh giới mà cả đời ông chỉ dám mơ tưởng, vĩnh viên không thể đạt được.

“Chưa từng có ai dám bảo tôi ra tay trước”

Giang Ninh nhìn từ trên cao xuống nhìn Diệp Tâm Hoả: “Ông là người đầu tiên, xứng đáng để kiêu ngạo”

“Xứng đáng kiêu ngạo ư?”

Thật sự xứng đáng để kiêu ngạo, dám chủ động bảo chiến thần mạnh nhất chủ động giết mình, toàn bộ thế giới này cũng chả có ai có lá gan đó đâu nhỉ?

Nếu như Diệp tâm Hoả biết thân phận thực sự của Giang Ninh thì ông tuyệt sẽ không đến Đông Hải.

Nhìn Giang Ninh, Diệp tâm Hoả không ngừng phun máu, còn có chút nội tạng vỡ vụn.

Một quyền này, đã khiến cho lục phủ ngũ tạng ông vỡ nát.

“Chết… chết trong tay cậu… tôi phục…”

Diệp Tâm Hoả run rẩy khoé miệng: “Tôi chỉ muốn… biết…

cậu dùng mấy phần thực lực…”

Giang Ninh giơ ra một ngón tay.

Nhất thời Diệp Tâm Hoả mắt trừng to, cả người run rẩy, vẻ mặt tràn đầy đau đớn và không cam lòng, đầu lệch sang một bên, không còn hơi thở.

Một quyền, Diệp Tâm Hoả chết rồi!

Xung quanh yên tĩnh.

‘Yên tĩnh giống như đã chết!

Một trận quyết đấu, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, thậm chí còn chưa đến một phút.

Má nó, làm sao có khả năng đó!

Đó là Diệp Tâm Hoả cơ mài!

Nhưng cũng chính vì đó là Diệp Tâm Hoả nên bị một quyền đã đánh chết, lại càng khiến cho người ta chấn động.

Đám anh Cẩu run lên, hưng phấn và kích động.

Mạnh quá, mạnh quá đi mất!

Bọn họ biết Giang Ninh rất mạnh, thậm chí còn tưởng tượng xem Giang Ninh mạnh cỡ nào.

Nhưng chính mắt nhìn thấy Giang Ninh ra tay, còn mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của họ.

Một quyền!

Chỉ một quyền thôi đó!

Không cần biết là giết Bạo Long, hay là giết bọn Huyết Long, Diệp Tâm Hoả những kẻ được xưng là cao thủ võ đạo, từ đầu đến cuối Giang Ninh chỉ dùng duy nhất có một quyền.

Mạnh mẽ, dứt khoát!

Giang Ninh liếc xung quanh, tất cả những người bị ánh mắt hắn quét qua đều run lên bần bật, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bọn họ sợ Giang Ninh nhớ mặt bọn họ, vậy thì xong đời!

Đây tuyệt đối là khung cảnh đáng sợ nhất mà đời này họ.

gặp phải.

Một quyền của Giang Ninh giết chết Diệp Tâm Hoải!

“Hình như tôi có nói rồi mà, người của đại gia tộc Phương Bắc không được đến Thiên Hải, có người không.

được giáo huấn hử”

Giang Ninh nói, giọng nói như thể đập vào tai mỗi một người ở đây!

Nhất thời, có người đôi chân run rẩy, đứng không vững.

Diệp Tâm Hoả bị Giang Ninh dùng một quyền đánh chết, bọn họ thì tính là gì!

Giang Ninh muốn giết họ thì chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.

Trong giây phút ngắn ngủi tựa như có một cái bóng đen tử vong bao trùm lên người họ.

“Hay là, các người không thèm nghe lời tôi nói?”

“Thịch!

Có người quỳ xuống rồi!

Cúi rạp xuống đất!

Mặt dán vào đất, không dám ngẩng đầu lên: “Tha mạng!

‘Tha cho chúng tôi!”

“Anh Giang tha mạng! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi!”

Liên tiếp có mấy người quỳ xuống, giọng run rẩy xin tha.

“Chúng tôi chỉ đến xem chút, không phải đến để gây chuyện, thật sự!”

“Mong anh Giang hiểu cho, tôi bị Diệp tâm Hoả ép đến, tôi ghét ông †a lắm, may mà anh Giang giết ông ta rồi!”

“Diệp Tâm Hoả đáng chết! Nhà họ La đáng chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc