SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Vừa rồi có một đám người cầu xin trả lại vé, thật giống như những vé đó đột nhiên biến thành bom vậy.

Thậm chí ngay cả nhân vật lớn tít trên cao bên ngoài thế giới ngầm cũng đích thân gọi điện thoại tới, bảo đảm tuyệt đối không xuất hiện loại chuyện này nữa.

Cậu Tân trước mắt này thật sự xác định muốn đòi vé từ chỗ mình sao?

“Xác định, đương nhiên là xác địnHTồi!’ Tân Mục cười một tiếng, trong lòng tự đắc. Quả nhiên, bây giờ ở Thịnh Hải nói ra tên của Cao Thành thì làm gì cũng tiện.

Gã liếc nhìn cô bạn gái bên cạnh, thấy vẻ sùng bái trên mặt cô ta thì càng lớn lối hơn: “Em yêu, em muốn mấy vé vậy?”

“Năm vé!”

Người phụ nữ kia mở miệng, sau đó lại vội sửa lời: “Mười vét Mười vé!”

Mình có thể đi, còn có thể dẫn theo bạn gái, thậm chí có.

thể mời một vài lãnh đạo, đây chính là chuyện cực kỳ có.

thể diện đấy.

Cô ta kéo tay Tần Mục và dính sát lại gàn hơn, rõ ràng.

dùng chỗ kiêu ngạo của mình để lấy lòng Tần Mục.

“Mười về à.”

Trên mặt Vương Vĩ không hề khó xử: “Thật ra tôi có vé, bởi vì vừa vặn có không ít người không cần, đưa trả lại.

Chỉ cần cậu Tân xác định mình muốn có thì tôi sẽ cho.”

“Muốn, lại mười vé đi.”

Thấy Vương Vĩ đáp ứng sảng khoái, Tân Mục thoáng ngẩng đầu lên, còn muốn tỏ ra cao giá: “Tổng giám đốc ‘Vương sẽ không làm khó chứ?”

“Không có.”

Vương Vĩ liên tục xua tay, không hề gây khó dễ: “Anh là bạn của Cao Thành mà”

Tần Mục mỉm cười: “Tổng giám đốc Vương là một người thông minh, tôi rất coi trọng anh”

“Chỉ là vé của chúng tôi đã đưa ra thì rất khó thu lại. Cậu Tân cần phải nhớ kỹ đấy”

‘Vương Vĩ nghiêm túc nói.

Đồ đưa ra làm gì có đạo lý thu lại. Hơn nữa, đây là người khác cứng rắn đòi lấy. Anh dám lấy đi mà muốn trả lại, vậy phải xem mình có bằng lòng nhận hay không đã.

Tân Mục chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Mình đã lấy được vé còn phải trả về à?

Nằm mơ đi.

Cho dù mình không đi, tiêu hoang ném nó đi cũng là chuyện đáng để khoe khoang đấy.

Người khác rất khó kiếm được một vé, trong cùng ngày mình đăng tin lên, lấy được vé quý nhưng hôm nay rất mệt mỏi, không muốn xem, chờ lần sau vậy.

Như vậy sẽ khiến cho bao nhiêu người ghen ghét chứ?

“Không trả đâu. Tôi sẽ gửi địa chỉ của tôi cho anh, tổng giám đốc Vương cứ phái người đưa đến phòng làm việc của tôi.”

Tần Mục lấy ra một tờ danh thiếp, nhét vào túi của Vương Vĩ vỗ nhẹ vào vai anh ta, thản nhiên nói một câu rồi dẫn bạn gái rời đi.

Trên mặt Vương Vĩ trước sau vẫn tươi cười, hoàn toàn không có vẻ gì tức giận hay mất kiên nhẫn.

Ngược lại, anh ta còn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta có chút chút ấn tượng, trong nhà Tân Mục này hình như thật sự có người ở ngoài thế giới ngầm, thân phận và địa vị thật ra không tính là lợi hại.

“Ngây người ra đó làm gì?”

Phía sau, truyền đến giọng nói của Giang Ninh: “Không nghe thấy Tô Vân đang gọi cậu à”

Vương Vĩ quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vân chỉ còn thiếu cầm bát ném qua thì vội vàng cầm điểm tâm chạy về.

Cơm nước xong, Vương Vĩ tiễn Giang Ninh và đám người Lâm Vũ Chân quay về khách sạn nghỉ ngơi rồi mới quay về công ty, sai người đặc biệt đưa vé hòa nhạc tới văn phòng của Tần Mục.

Lúc đó, Tần Mục đang chờ vé ở phòng làm việc của gã.

Chỉ trong lúc chờ đợi, gã đương nhiên phải tìm một vài chuyện để làm, nếu không sẽ rất nhàm chán.

Gã ngồi ở trên ghế ông chủ và híp mắt lại, đầu ngửa ra sau, dáng vẻ như đã đi vào cõi thần tiên, gần như muốn rên lên thành tiếng.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa văn phòng có tiếng gõ, Tân Mục lập tức giơ tay, ấn cái đầu suýt nữa muốn đứng lên.

“Vào đi.”

“Cậu Tần, có người đưa một tập tài liệu tới, nói là thứ cậu cần: Tần Mục vừa nghe cũng biết là Vương Vĩ đưa vé tới.

Xem ra người này vẫn rất thức thời đấy.

“Đặt trên bàn.”

Tần Mục hít sâu một hơi, cơ thể không nhịn được hơi run rẩy. Mặt thư ký lập tức lại đỏ lên, đặt túi tài liệu xuống và hoảng hốt rồi đi, đóng cửa lại.

SẠC Dưới bàn đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Cậu Tân!”

“Em đã tìm thấy cái bút của tôi rồi sao?”

Tần Mục cười đầy vẻ hư hỏng: “To không, dùng tốt không?”

Bình luận

Truyện đang đọc