SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhà họ Phương này, ngoại trừ Phương Uy thì anh ta chính là người có địa vị cao nhất, nhất là sau khi mang về tờ quyền phổ, anh ta là người có công lớn nhất với nhà họ Phương.

Anh ta bước vào trong, đi ngay đến chỗ sâu nhất.

Cuối cùng ở trong một căn phòng, Phương Nhiễm vẫn ngồi trước bàn trang điểm, giống như Hà đạo nhân chưa chết Vậy.

Bà ấy vẫn hy vọng có thể nhìn thấy ông ấy, muốn cho ông ấy nhìn thấy mặt tốt nhất của bản thân.

“Cô”

Phương Hạ gọi một tiếng.

Hai mươi năm qua, từ lúc Phương Nhiễm bị nhốt ở đây, anh ta chưa từng tới thăm bà ấy.

Bởi bất cứ người nào đến gần Phương Nhiễm chắc chắn sẽ bị Phương Uy phạt nặng.

Phương Nhiễm không quan tâm.

Như là không nghe thấy gì.

Phương Hạ mở cửa ra, đi vào, thở dài một cái.

“Cô ơi, cháu Hạ tới thăm cô.”

Phương Nhiễm vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một cách bình thản: “Có phải Phương Hạ thật không, cháu tới đây làm gì?”

Hai mươi năm trước, đứa bé trai gọi mình một tiếng cô chỉ mới mười tuổi, hôm nay Phương Hạ đã ba mươi tuổi, bà ấy đương nhiên không thể nhận ra.

“Sao hai mươi năm không tới thăm cô, cháu Hạ không có gì để giải thích, chắc chắn cô biết rõ quy tắc của nhà họ Phương hơn cháu, cháu chỉ là một thành viên bé nhỏ của nhà họ Phương nên không dám vượt qua”

Phương Hạ nói.

Phương Nhiễm hừ một tiếng, mang theo một chút giễu cợt.

Bà ấy đương nhiên biết rõ quy tắc của nhà họ Phương.

“Nhưng bây giờ không giống như vậy”

Phương Hạ nói: “Hai mươi năm! Cháu dùng hai mươi năm, hiện giờ đã trở thành người thừa kế nhà họ Phương trong tương lai, cháu có thể tới thăm cô: anh ta hít một hơi thật sâu: “Cô, cháu không chỉ muốn đến thăm cô, cháu còn muốn nghĩ cách cứu cô ra ngoài!”

Nghe vậy, bả vai của Phương Nhiễm run lên, quay đầu lại.

Bà ấy nghĩ đến Phương Hạ hồi còn bé, cảm thấy thật xa lạ.

Khuôn mặt kia có hơi giống hình dáng khi còn bé, nhưng ánh mắt kia, từ lâu đã không còn trong veo nữa.

“Cứu cô ra ngoài?”

Bà ấy nở một nụ cười, từ trên ghế đứng lên: “Cháu không biết nếu làm trái với quy tắc của gia tộc, sẽ bị ba của cháu nhốt ở đây hai mươi năm, không được rời khỏi sao?”

“Đó là mệnh lệnh của ông ta”

Phương Hạ nói hông phải của cháu”

“Cháu tính cứu bằng cách nào?”

Phương Nhiễm giống như nghe thấy một câu chuyện hài, có chút mắc cười, trong giọng nói toàn là chế nhạo và châm biếm, không thèm che dấu chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc