SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lý Thành Phong hét khàn cả giọng, anh bò lổm ngổm tiến về phía trước, nhưng chân lại bất lực vết thương trên lưng đau đến mức anh muốn hôn mê.

Phương Ngân cách anh càng ngày càng gần!

“Không được đóng cửa! Cầu xin các người! Van xin các người!”

Lý Thành Phong gào khóc quay đầu nhìn thoáng qua, Phương Ngân cách anh chỉ khoảng mười mét!

Cái khoảng cách mười mét này, chính là khoảng cách sống chết!

Hai tên bảo vệ canh cổng khách sạn bị dọa đến toàn thân run rẩy, làm gì có thời gian lo cho Lý Thành Phong nữa, bọn họ không muốn để cho người đáng sợ như vậy đi vào khách sạn, càng không muốn nhìn thấy Lý Thành Phong chết ở trong khách sạn.

“Mau đóng cửa lại!”

Hai người vội vàng đóng cửa khách sạn lại, thậm chí cầm chìa khóa lên chuẩn bị khóa cửa lại!

Lòng Lý Thành Phong trong nháy mắt giống như rơi xuống vực sâu, hoàn †oàn lạnh băng!

San số không san lục hầu phật yêu che?

Anh sắp chết rồi.

Mình thật sự phải chết rồi ư?

Lý Thành Phong nhìn cửa khách sạn đóng lại, trên mặt anh không lộ ra biểu cảm nào, loại tuyệt vọng kia từ trong mắt lan tràn đến khuôn mặt, chợt lan ra toàn thân dường như đều đã chết lặng.

“Còn muốn chạy đi đâu?”

Sau lưng truyền đến âm thanh tràn đầy sát khí của Phương Ngân!

Lý Thành Phong quay đầu nhìn Phương Ngân đang từng bước từng bước đi tới, khi khoảng cách giữa anh và Phương Ngân không đến hai mét anh có thể cảm giác được, loại sát khí dày đặc kia giống như muốn ăn tươi tươi sống đè anh chết tươi trên mặt đất!

“CẾTU…… Cậu cho rằng giết tôi rồi liền có thể có được thứ mà cậu muốn sao?”

“Cậu thua rồi! Cậu mãi mãi cũng sẽ thua! Cậu căn bản không có khả năng có thể thắng được Giang Ninh!”

Lý Thành Phong hét to giống như đang nổi điên.

Cho dù chết anh cũng muốn k1ch thích Phương Ngân, muốn hung hăng nhục nhã cậu taI “Giết tôi đi! Đến đây!”

Anh cười lạnh: “Giết tôi đi!”

Phương Ngân cúi đầu nhìn Lý Thành Phong, ánh mắt càng ngày càng lạnh, anh chậm rãi giơ tay lên: “Anh muốn chết, tôi liền thành toàn cho anh!”

Đột nhiên.

Cửa chính khách sạn mở ra.

Trong lòng Lý Thành Phong khế giật, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Hai tên bảo vệ canh cửa đang mở cửa khách sạn ra, Giang Ninh đứng ở nơi đó còn mặc một bộ quần áo ngủ, còn buồn ngủ, ngáp dài một cái.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn muốn cho người ta ngủ hay không hả.”

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Thành Phong, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt xa lạ của Phương Ngân: “Ngày mai người ta còn phải đi làm, chẳng lẽ các người không cần sao?”

Nói xong Giang Ninh cất bước, đi về phía Lý Thành Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc