SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lệ Chính Thương lắc đầu, cười khổ: “Anh Giang, nếu anh còn chưa đến, lần sau Hắc Luân mà đến nữa thì tôi cũng không có cách gì nữa đâu.”

Ông ta bây giờ là không thành kế, Hắc Luân cũng không biết lai lịch của ông ta, cho nên mới kiêng kị.

Nhưng với thế lực như của Hắc Luân, bọn họ chắc chắn có đường đi, có cách để dò xét ra mọi thứ của mình, chỉ cần tra được Las Vegas ở nước ngoài, Lệ Chính Thương còn bí mật nào để giấu nữa đâu.

Đến khi đó, ông ta nói gì cũng vô dụng, Hắc Luân không còn gì kiêng kị, sẽ trực tiếp dùng vũ khí cưỡng chế cướp đoạt.

Thế thì thật phiền phức.

Lệ Chính Thương ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phương xa, tim càng đập càng nhanh.

Từ khi đến nơi này, hầu như không có ngày nào là ông ta được ngủ một giấc bình yên, cứ luôn lo lắng đột nhiên có một ngày đi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.

Hiện tại, cảm giác chèn ép này càng lúc càng mãnh liệt!

Loại cảm giác nguy hiểm này, càng ngày càng đè nén!

Hai ba con ông ta đều đã sắp không chịu nổi.

“Anh Giang, anh mau đến đi!”

Loại áp lực này lớn như thế nào, Lệ Chính Thương cảm nhận sâu sắc nhất.

Ông ta nghĩ cũng đơn giản, chỉ là muốn tranh thủ lúc mình còn có thể cử động, thì phải giúp Lệ Tuyên Hoành mở đường, mà con đường này, chính là đi theo Giang Ninh!

Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Lệ, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ nữa.

Lệ Chính Thương ngồi ở đó, thở ra một hơi thật dài, cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt xông lên não.

Nhưng ông ta không dám nghỉ ngơi, ngay cả lười biếng một chút cũng không dám.

Ở nơi này, bất kì lúc nào cũng phải giữ vững tập trung và cảnh giác, nếu không cẩn thận, thứ mất đi không chỉ là tiền tài và địa vị, mà còn là mạng nữa.

Nhất là bây giờ bọn họ đã bị người ra để mắt đến, tổ chức đánh thuê của Tử Nguyệt cũng không phải có thể dễ trêu vào Mà Hắc Luân sau khi rời khỏi chỗ của Lệ Chính Thương, trên đường đi sắc mặt rất khó coi.

Đây là lần thứ ba anh ta tìm Lệ Chính Thương, có thể nói là cân bao nhiêu mặt mũi đều đã cho.

Nếu không phải kiêng dè người sau lưng Lệ Chính Thương, anh ta đã sớm mất kiên nhẫn.

Chính là bởi vì như thế, nên anh ta mới có thể từng bước thăm dò, một câu ông chủ nhà ông ta không đồng ý của Lệ Chính Thương, đã khiến Hắc Luân càng cảnh giác hơn.

“Hắc Luân, làm sao bây giờ? Hai cha con nhà họ Lệ này thật không đơn giản, người sau lưng bọn họ, địa vị có thể càng lớn hơn!”

“Đúng vậy” Phó Tướng nói: “xung quanh chúng ta không được phép có uy hiếp, dù là những người này căn bản không tính là uy hiếp, nhưng không thu phục bọn họ, sớm muộn gì cũng ra mầm tai họa.”

“Bọn họ phát triển không tính nhanh, nhưng hình thức của bọn họ khiến chúng tôi rất khó chịu.” Phó Tướng đã rất không vui.

Vài người không nhịn được mà nói thêm.

Hắc Luân không nói gì, cau mày, từ đầu đến cuối đều đang suy nghĩ rằng Lệ Chính Thương rốt cuộc có phải đang giả vờ hay không.

Bởi vì anh ta nghe được rằng, gần đây hoàn toàn không có nhân vật lớn nào bước vào mảnh đất này.

Bình luận

Truyện đang đọc