SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

La Vĩnh Càn làm sao có thể nuốt được cơn giận này?

Nhưng nghe ý của La Vĩnh Càn muốn tìm con gái của ông Phó để giết, Diệp Tâm Hỏa cảm thấy không cần thiết.

Ông Phó và Tàn Kiếm đều đã chết, chuyện này coi như đã xong, nếu còn làm lớn chuyện, hắn ta lo lắng sẽ gặp rắc rối, được một mất mười.

Nhưng La Vĩnh Càn là gia chủ, ông ta nói gì, mình cũng chỉ đành nghe theo.

“Chuyện này cứ để cho Diệp Cuồng đi làm là được rồi.

Anh đang bị thương cần phải mau chóng hồi phục.”

La Vĩnh Càn liếc nhìn Diệp Tâm Hỏa.

Nếu lần này không có Diệp Tâm Hỏa, nhà họ La ông ta sẽ còn tổn thất lớn hơn nữa.

“Cảm ơn gia chủ.”

Diệp Tâm Hỏa chấp tay nói: “Diệp Cuồng có thể đảm nhiệm được loại chuyện này”

Diệp Cuồng là đệ tử đắc ý của mình, bây giờ mới ba mươi tuổi không ngờ đã là cao thủ trong thế hệ trẻ, cũng không chênh lệch mấy với đám người Lục Thiên.

Muốn gã đi giải quyết con gái của ông Phó cũng xem như là tài lớn dùng vào việc nhỏ.

Nhưng có thể lập công lao, rạng rỡ mặt mày ở trước mặt La Vĩnh Càn cũng không phải là chuyện xấu.

“Mặt khác…”

La Vĩnh Càn đổi tư thế, vết thương làm ông ta đau đến mức khẽ nhíu mày: “Bây giờ giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải là chia đàn xẻ nghé, xem như là vật vô chủ, mấy đối thủ cũ đều đang như hổ đói rình mồi: Nơi đó đã từng là vật trong bàn tay nhà họ La ông ta!

Dựa vào đâu lại để cho người khác cướp đi được?

“Chờ anh lành vết thương thì đi một chuyến, đồ nhà họ La tôi vẫn cần phải lấy lại!”

Lần này nhà họ La tổn thất không nhỏ, vì ngăn chặn một vài cái miệng, ông ta còn phải lấy ra rất nhiều tài nguyên để trao đổi, cái giá này sao có thể dùng tiền để bù đắp được.

“Vâng”

Diệp Tâm Hỏa không nhiều lời, lui ra ngoài.

Hắn ta trở lại chỗ ở của mình, thấy Diệp Cuồng đã chờ ở đó.

Gã đoán được gia chủ sẽ có chuyện căn dặn cho mình làm, lấy tính cách của La Vĩnh Càn thì phải nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

“Sư phụ.”

Diệp Cuồng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn với khí thế không tầm thường, nổi tiếng là người hung hãn ở phía bắc, chẳng mấy ai dám trêu chọc, càng không cần phải nói tới sư phụ của gã là Diệp Tâm Hỏa.

“Gia chủ có chuyện giao cho con đi làm, sư phụ nghĩ con đã biết rồi chứ?”

Diệp Tâm Hỏa hết sức hài lòng về đệ tử này của mình.

Hắn ta nhặt được gã khi còn nhỏ về nuôi, hoàn toàn bồi dưỡng như con trai của mình.

“Giết con gái riêng của Phó Dụ!”

Diệp Cuồng cười lạnh một tiếng: “Phó Dụ cho rằng mình bố trí tốt không chê vào đâu được, nhưng con vẫn điều tra ra được.”

Diệp Tâm Hỏa khẽ gật đầu, không hỏi nhiều hơn.

“Mọi chuyện phải cẩn thận, bên phía Thiên Hải bây giờ hơi loạn, con đừng khinh thường.”

“Sư phụ yên tâm, trong lòng con đều biết rồi.”

Diệp Cuồng ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại xem thường, chỉ là một tỉnh vùng duyên hải thôi, có gì có thể uy hiếp được gã chứ?

Tàn Kiếm là người duy nhất có thể uy hiếp được gã đã chết ở dưới tay của sư phụ Diệp Tâm Hỏa.

Bây giờ danh tiếng của Diệp Tâm Hỏa ở phương bắc cũng cao hơn rất nhiều, gã làm đệ tử làm sao có thể.

khiến cho sư phụ mất mặt được.

Chỉ cần làm tốt chuyện gia chủ căn dặn, vậy có lẽ sẽ cho mình tham dự vào trong cuộc chiến tranh đoạt giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải sau này!

Diệp Cuồng thậm chí biết, Diệp Tâm Hỏa cố ý để cho gã trở thành nhà họ La, người đại diện mới ở tỉnh Thiên Hải, thay thế ông Phó, một lần nữa nắm lấy giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải!

Diệp Tâm Hỏa căn dặn vài câu rồi không nói nữa, về phòng nghỉ ngơi.

Hắn ta cần phải nhanh chóng hồi phục vết thương của mình, ở phương bắc này chính là nơi sài lang hổ báo sống sót, không được phép có chút sơ suất nào.

Hiện nay, địa vị của nhà họ La hơi xấu hổ. Nếu không thể nắm lại giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải, sợ rằng thực lực.

sẽ lùi lại mất mấy năm, chuyện hắn ta cần làm cũng sẽ càng nhiều hơn.

“Lão Phó à, thật sự không nghĩ tới các người có thể nhẫn tâm đ ến mức như vậy”

Ánh mắt Diệp Tâm Hỏa lạnh lẽo: “Suýt nữa ngay cả tôi cũng bị các người bấy chết!”

Chỉ tiếc là đến cuối cùng người sống vẫn… là mình.

Bình luận

Truyện đang đọc