SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Bên em đúng là có một tin tức tốt” Cổ họng Lý Đông thoáng dừng một chút rồi nói: “Tổng bộ Slanka muốn làm hòa với anh.”

Tổng bộ Slanka phái người đến cầu hòa.

Chuyện này quả thực là một tin vô cùng tốt. Slanka, một thương hiệu quốc tế, cuối cùng cũng cảm thấy sự uy hiếp, cần phải cúi đầu trước Lâm Thị.

Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu như không cúi đầu, thì thị trường trong nước này sẽ không có phần cho bọn họ.

“Anh Ninh, lần này người của Slanka đến, sức nặng không nhẹ” Lý Đông nghiêm túc nói.

“Bao nhiêu cân?” Giang Ninh thuận miệng hỏi.

“Không phải cân nặng” Lý Đông lắc đầu, nghiêm trang nói: “Là thân phận” #W¡ này là cô cả của dòng họ Slanka. Nghe nói nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần của Slanka, hoàn toàn không phải kẻ bình thường” Anh ta nhịn không được nhìn Lâm Vũ Chân một cái. Nhân vật lớn kia quả thực giống như Lâm Vũ Chân, chẳng những lớn lên xinh đẹp mà còn có tư duy cực kỳ nhạy bén trong giới kinh doanh, đều là những người đứng đầu.

Thậm chí còn xuất sắc hơn cả Lâm Vũ Chân.

Tuổi đời vẫn còn trẻ mà danh tiếng ở trong và ngoài nước đều vô cùng cao.

“Nếu đã đến cầu hòa thì đương nhiên cũng phải là người có chút thân phận, cậu đi đàm phán là được rồi” Đối với loại chuyện như thế này, Giang Ninh không có quá nhiều hứng thú.

Chuyện của giới kinh doanh, anh không thích nhúng tay vào. Cũng không phải vì anh không có chuyên môn về nó, mà là những loại chuyện như thế này nằm ngoài quy tắc, mà anh là người không bao giờ thích ra bài theo quy tắc.

“Vâng” Lý Đông gật đầu: “Đến lúc đó có thể còn cần tổng giám đốc Lâm và anh Ninh ra quyết định” Anh ta chỉ có trách nhiệm đi đàm phán, còn kết quả cụ thể vẫn cần có Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đến quyết định. Rất rõ ràng, hiện tại Lâm Thị đang nắm quyền chủ động, hơn nữa trên thương trường luôn phải đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu không phải tôi sống thì là anh chết.

Lâm Vũ Chân gật đầu: “Bất kì lúc nào anh cũng có thể tới tìm tôi” Lý Đông nói xong liền lui ra ngoài.

Dường như Hoàng Ngọc Minh vẫn còn vài lời chưa nói hết.

Thanh Môn trở về không phải là chuyện nhỏ. Anh ta đã hỏi qua A Phi lịch sử quá khứ của Thanh Môn và thực lực hiện tại của tổ chức này, chỉ e là một bộ phận trở lại cũng đủ khiến ch giang hồ trong nước mưa to gió lớn một phen.

Không thể qua loa được.

“Còn điều gì muốn nói nữa à?” Giang Ninh liếc Hoàng Ngọc Minh một cái.

“Không cần chuẩn bị gì sao?” Hoàng Ngọc Minh nói.

Nếu Thanh Môn được phép trở lại vậy ít nhất bọn họ cũng cần chuẩn bị một số thứ.

Cho dù là ở miền Bắc hay là ở Đông Hải.

“Không cần” Giang Ninh nói thẳng: “Bọn họ không thể trở lại được”

“Tôi nói đó” Nói xong, trong lòng Hoàng Ngọc Minh đã có tính toán.

“Tôi hiểu rồi” Hoàng Ngọc Minh gật đầu, xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh hoàn toàn chưa từng lo lắng. Nhà họ Bảo muốn trở về, nếu chỉ có một hai người e là còn có thể, nhưng thanh thế lại lớn như thế, vậy nhất định là không thể trở về được.

Anh quá hiểu rõ ý đồ của nhà họ Bảo hiện giờ. Muốn tạo thanh thế đạp lên Lâm Thị quay trở về nước sao?

Nằm mơ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc