SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Anh ta thông minh một đời, vậy mà lại không nghĩ tới biện pháp này.

Vốn định nếu Lâm Thị không có lòng tham như vậy, đưa khu mỏ quặng số tám cho bọn họ, chí ít còn có đường sống, tất cả mọi người có thể được thứ mình muốn, nhưng bây giờ…là Lâm Thị tự mình muốn chết!

Quách Mãnh mà biết được đồ vật ở trong tay Lâm Thị thì nhất định sẽ đi tìm Lâm Thị muốn lấy, theo sự hiểu biết rõ của Triệu Toàn, những người kia của Quách Mãnh chỉ nhìn kết quả, mặc kệ quá trình.

Thứ mà bọn họ muốn thì nhất định phải có được!

Nếu Lâm Thị dám chống đối thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!

Hai người không nói gì nữa mà lập tức rời khỏi khách sạn.

Giang Ninh đứng trên tầng quan sát bóng dáng hai người họ rời đi, trên mặt là vẻ vội vã.

“Rốt cuộc thì họ muốn làm gì?” Lâm Vũ Chân cất tiếng hỏi.

Cô hoàn toàn không tin rằng họ muốn mua lại một phần sản nghiệp chỉ vì nhung nhớ, hoài niệm gì đó, chắc chắn là còn lý do khác. Tuyệt đối không được xem nhẹ những con người gian trá và xảo quyệt như thế được.

“Rồi chúng ta sẽ biết sớm thôi.” Giang Ninh nói bằng giọng thản nhiên.

Anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Hoa Sinh, chẳng mấy chốc mà điện thoại đã được kết nối.

“Thông báo cho toàn bộ công đoàn, bắt đầu từ chiều nay, kiểm tra độ an toàn của tất cả các khu vực khai thác mỏ. Phải kiểm tra cẩn thận từng chỗ một, loại bỏ tất cả rủi ro tiềm ẩn” Nói xong, Giang Ninh đặt điện thoại di động xuống.

Lâm Vũ Chân vẫn cảm thấy khó hiểu. Sao đột nhiên Giang Ninh lại muốn kiểm tra cẩn thận những khu vực khai thác mỏ đó để tìm ra rủi ro tiềm ẩn bên trong? Đây không phải là công việc được thực hiện đều đặn hàng tháng sao? Vì an toàn là điều quan trọng nhất và được xếp đầu ở khu vực khai thác mỏ mà.

Nhưng Giang Ninh có những suy đoán riêng của mình.

Phía Lão Triệu đã phân tích ra một số manh mối, có một tờ cực đạo quyền ở trong Thành phố Tây Sơn này nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ. Thế nhưng nhìn phản ứng của Cao Thụ và Triệu Toàn thì Giang Ninh cảm thấy e là tờ cực đạo quyền đó cũng chỉ nằm trong những khu vực khai thác mỏ đó mà thôi.

Một con cáo có đa mưu túc trí như thế nào thì cũng sẽ phải lộ đuôi khi đối mặt với lợi ích thôi.

Nếu có thể tìm được một tờ cực đạo quyền thì cũng có thể coi như thu hoạch được một kết quả khá lớn khi tới Thành phố Tây Sơn này.

Chẳng mấy chốc mà chỉ thị của Giang Ninh đã được truyền xuống dưới, tất cả các khu vực khai thác mỏ đều vừa thành lập công đoàn, thế nên họ ra sức làm việc vì muốn giải quyết xong chuyện này càng sớm càng tốt.

“Tất cả mọi người chú ý lắng nghe một lát, sự an toàn của khu vực khai thác mỏ chính là điều quan trọng nhất, anh Giang đã từng nói rằng tính mạng còn quan trọng hơn núi Thái Sơn, không thứ gì có thể quan trọng hơn sự an toàn của chính chúng ta” Hoa Sinh cầm một cái loa, nói băng giọng như thể sắp xuyên thủng núi: “Kiểm tra tất cả các ngóc ngách trong khu vực khai thác mỏ, loại bỏ hết tất cả những rủi ro tiềm ẩn còn sót lại. Mọi người đến làm việc vui vẻ thì cũng phải được về nhà trong tâm trạng vui vẻ!” Những nhóm nhỏ do công đoàn bố trí đã thực hiện trách nhiệm của mình một cách nghiêm túc, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sẽ sớm đến kiểm tra nên họ phải biểu hiện tốt một chút mới được, phải để Giang Ninh nhìn thấy thái độ làm việc của mình.

Toàn bộ khu vực khai thác mỏ đều trở nên bận rộn nhưng tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra rất tốt đẹp. Tất cả mọi người đều coi đây là chuyện riêng của mình nên họ giải quyết công việc bằng thái độ vô cùng cẩn thận.

“Xịch…” Xe của Giang Ninh đến rồi.

Hoa Sinh chạy tới ngay tức khắc, trên mặt anh ta là vẻ hưng phấn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà công đoàn của anh ta làm một việc gì đó, thế nên ngoại trừ hưng phấn thì anh †a còn cảm thấy hơi căng thẳng và khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc