SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Trong đó một người đang làm việc ở Lý thị gọi là Trương Hằng, tôi có tiếp xúc qua với anh ta, hình như anh ta không quá hứng thú.”

“Không đồng ý, thì bắt về!”

A Phi lớn tiếng hùng hổ nói: ‘Không phải người Đông Hàn, ở lại Đông Hàn làm cái quái gì? Rau muối chan canh ở chỗ này có ăn ngon bằng đồ ăn của chúng ta không!”

Tiểu Triệu trợn mắt nhìn A Phi một chút, cái gì mà bắt về, cách nói chuyện này giống y hệt trẻ con vậy.

Đương nhiên cô biết cái này đúng là phong cách làm việc của A Phi, nếu như Giang Ninh gật đầu, A Phi thật sự sẽ không một chút do dự nào bắt trói người ta về đây thật.

“Chuyện này, cứ giao cho tôi.”

Giang Ninh đứng lên.

Nhân tài là trọng yếu nhất.

Muốn thành lập một hạng mục nghiên cứu khoa kỹ cao mới, tài chính không có vấn đề gì mà thứ thiếu hụt nhất bây giờ chính là người tài.

Nếu như chuyện này có thể thành công, vậy thì ý nghĩa của nó quá lớn lao.

Không chỉ có thể hoàn thành nguyện vọng của Lâm Vũ Chân, là Phương Đông chiến thần tiền nhiệm trong lòng Giang Ninh cũng rất quan tâm và để ý đến sự phát triển của quốc gia, thậm chí đối với anh mà nói đây là chuyện cực kỳ quan trọng!

“Anh Ninh, cái người tên Trương Hằng này không có vấn đề gì lớn lắm, tôi nhìn ra được anh ta cũng rất muốn về nhà, nếu như Lý Thành Phong bên kia không có ý kiến gì, chắc là có thể thành công.”

Tiểu Triệu nói: “Về phần những người khác, nhất là mấy người tài có đẳng cấp chuyên nghiệp đều ở thành hàng không vũ trụ nước ngoài, mấy người kia chỉ sợ có chút khó khăn.”

“Bắt trói vê!” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

A Phi khẽ nói.

Giang Ninh không để ý tới anh.

“Cứ từ từ từng bước từng bước.”

Giang Ninh nói: “Việc mà Lâm thị muốn làm, hoặc là không làm, còn đã làm thì nhất định phải làm thật tốt.”

“Ý nghĩa của chuyện này đã không chỉ là hành động của thương nghiệp nữa, đây càng là trách nhiệm xã hội mà Lâm thị chủ động gánh vác, còn nữa đây là chuyện mà Lâm Vũ Chân muốn làm.

Anh nở nụ cười: ‘Cô ấy muốn làm chuyện gì tôi đều sẽ giúp cô ấy thực hiện.”

Tiểu Triệu vốn cho rằng chỉ cần không ở Đông Hải, không có Lâm Vũ Chân ở trước mặt, thì sẽ rất khó ăn cơm chó.

Nhưng cô suýt chút nữa đã quên mất, chỗ nào có Giang Ninh thì chỗ đó sẽ vẫn có cơm chó, Giang Ninh căn bản chính là nhà máy sản xuất cơm chói Nghe những lời tâm tình này trong lòng cô đều trở nên chua lòm.

Cô quay đầu nhìn A Phi một chút ánh mắt có chút phức tạp, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Các người tiếp tục đi làm những chuyện khác đi, cái tên Trương Hằng này tôi sẽ đích thân đi gặp anh ta.”

Thu nạp nhân tài chuyên nghiệp, loại chuyện như thế này Giang Ninh rất có kinh nghiệm.

Bình luận

Truyện đang đọc