SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Liên tục ba ngày không ngừng có người ngã xuống.

Tất cả bọn họ đều ngang nhiên biểu thị không chấp nhận chiêu mộ, từ chối nương tựa vào người tỉnh thành, nhưng không một ai ngoại lệ, tất cả đều có kết quả vô cùng thê thảm.

Một số ít người vốn còn đang do dự, lúc này không dám nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn cúi đầu.

Từ trước đến nay Vương Cao chưa từng sảng khoái như vậy. Cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống này thật làm cho người ta thấy rất thoải mái.

: Í Ñ Ông ta thậm chí không cần ra tay, người do tỉnh thành bên kia phái tới đều có thực lực cao cường.

Ông ta nghĩ thầm, nếu mình cũng từ chối như Hứa Vinh, vậy kết cục hiện tại chắc chắn cũng rất thảm.

*Vương Cao, kế tiếp là ai?” Mấy ngày nay, tâm thần Cao Phi có phần không yên.

Rõ ràng tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, nhưng lúc nào anh ta cũng có cảm giác sẽ xảy ra vấn đề.

Bởi vì Lâm Võ bị đánh cho tàn phế.

Hắc Long cũng ngã ở Đông Hải này.

Ở đây giống như một vòng xoáy cực lớn, mà bây giờ bọn họ hình như đang tới gần vòng xoáy! “Hoàng Ngọc Minh.” Vương Cao cho ra đáp án.

Bây giờ thế lực lớn nhỏ đều đã đưa ra quyết định, lại giống như anh ta nói, người thuận thì sống, kẻ chống lại phải chết.

Ngoại trừ Hoàng Ngọc Minh đã không có cản trở gì nữa.

Cao Phi hơi nhíu mày khi nghe được tên của Hoàng Ngọc Minh.

Anh ta đã biết đám người Hắc Long, Lâm Võ bị đánh cho.

tàn phế không thể thoát khỏi liên quan tới Hoàng Ngọc.

Minh này.

“Chuyện này tạm thời đừng hành động” Cao Phi nói.

“Vì sao?” Vương Cao không hiểu: “Bây giờ cần phải rèn sắt khi còn nóng mà” Những cao thủ mà bọn họ dẫn đến chắc hản thừa sức để bóp nặn, đối phó với một Hoàng Ngọc Minh.

Ông ta đã từng tận mắt nhìn thấy, những người độc ác đó nhẫn tâm tới mức nào! Hơn nữa, nghe nói lần này Lâm Võ cũng tới, đây chính là người còn độc ác, tàn nhẫn hơn cả Hắc Long đấy.

“Không vội.” Cao Phi lại lắc đầu.

Chuyện này vẫn nên chờ Lâm Võ tự mình sắp xếp đi, anh ta không dám vượt quyền.

“Nhưng muộn rồi” Vương Cao hừ một tiếng. Lần trước trong trận đánh ở hội quyền anh ngầm, ông ta bị Hoàng Ngọc Minh sỉ nhục tới không chịu nổi. Bây giờ có cơ hội báo thù, ông làm sao còn nhịn được nữa: “Tôi đã phái người đưa thư chiêu hàng tới cho Hoàng Ngọc Minh” Hơn nữa còn là loại đặc biệt sỉ nhục đấy.

Vẻ mặt Cao Phi trầm xuống nhưng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng anh ta càng thêm bất an, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết vì sao.

Lúc đó, ngồi trước mặt Hoàng Ngọc Minh là một kẻ cao ngạo, một thân tín của Vương Cao.

Gã thoáng ngước đầu, thản nhiên nói: “Đây là cơ hội duy.

nhất, hi vọng sếp Hoàng có thể quý trọng, người thuận thì sống, người chống lại sẽ chết. Đại ca chúng tôi sẽ không chỉ nói suông đâu.” “Nể tình đều là người trong giới xã hội đen Đông Hải, đại ca mới cho anh một cơ hội. Tổng giám đốc Hoàng đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đấy” Hoàng Ngọc Minh chỉ cười.

Anh ung dung châm một điếu thuốc rồi cười mà như không cười nói: “Người anh em à, anh nói với tôi chuyện này cũng vô dụng thôi.” “Hay là, tôi dẫn anh đi gặp một người y? Lúc này, Giang Ninh đang ở trong phòng làm việc của Lâm Vũ Chân nhàn nhã pha trà, ăn bánh.

So với Lâm Vũ Chân bận tới chân không chạm đất thì hản đúng là quá thanh nhàn.

“Này, anh có thể đừng không ở văn phòng của em lại kích thích em như vậy được không hả?” Bây giờ Lâm Vũ Chân càng lúc càng có cảm giác như mình là người làm thêm cho cho Giang Ninh vậy.

Nhưng cho dù hắn có là ông chủ, không đồng cam cộng khổ với nhân viên thì thôi, còn ở đây kích thích nhân viên đang vất vả, khó tránh khỏi quá đáng đi.

Giang Ninh xem tin nhắn Hoàng Ngọc Minh gửi tới trên điện thoại di động.

Hắn đứng dậy mỉm cười: “Được rồi, vợ à em cứ làm việc đi, anh xuống tầng đi dạo một lát” Ở vườn hoa đi bộ dưới tầng của tòa nhà Lâm thị, Giang Ninh ngồi ở đó, trước mặt hắn là Hoàng Ngọc Minh và cả thân tín của Vương Cao.

“Anh nói vậy là có ý gì? Anh dẫn tôi tới đây nói chuyện à” Rõ ràng tâm trạng thân tín của Vương Cao không được: tốt lắm.

Trong thời gian ngắn ngủi này, bọn họ đã thành chủ nhân chân chính trong giới xã hội đen Đông Hải.

Chỉ cần bọn họ lên tiếng, những người khác đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, không ai muốn đắc tội những người ở tỉnh thành này, cũng không muốn bị những.

người ở tỉnh thành này trực tiếp xóa sổ!

Bình luận

Truyện đang đọc