SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh không nói nhiều liền cúp máy.

Hắn nhìn hũ tro cốt mà anh Cẩu đang cầm trong tay, trong lòng hơi khó chịu.

Thập Bát chỉ là danh hiệu của cậu ta thôi, cậu ta vốn tên là Lưu Huy.

Biết được tình hình 6ia đình Thập-Bát, trong lòng Giang Ninh càng tự trách hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua loại chuyện này, gương mặt của những người đồng đội trước đây, những người đã hi sinh ở trước mắt hãn lại lần lượt hiện ra trong đầu hắn.

Bọn họ đã hy sinh nhưng thậm chí không có nổi lấy một cơ hội lấy lại danh dự, bởi vì bọn họ vốn chính là người đi vào trong bóng tối vì ánh sáng.

Nơi đó làm gì có được năm tháng yên tĩnh, chỉ là có người đang âm thầm mang theo trọng trách đi về phía trước mà thôi Giang Ninh biết rất rõ ràng, khi lựa chọn con đường này thì chết chính là kết cục cuối cùng của bọn họ.

Cho dù hắn cũng đã có giác ngộ này từ lâu.

Nhưng mỗi lần trải qua vẫn sẽ làm hán khổ sở, chẳng qua chỉ cần còn ở trên vị trí kia, trên mặt hắn lại chưa bao giờ được phép thể hiện ra sự bi thương “Thập Bát nói, trước đây cậu ấy không dám về nhà vì sợ trở về sẽ khiến ba mẹ thất vọng, sợ người khác nói cậu ấy không có công việc đàng hoàng, nói cả đời cậu ấy đều là lưu manh chỉ biết lăn lộn ăn chờ chết, hoàn toàn không có tôn nghiêm gì đáng nói…”

Anh Cẩu chà tay vào hũ tro cốt của Thập Bát, cười gượng: “Thật ra từ trước đến nay chưa từng có ai để mát tới đám người bọn tôi. Bọn họ đều cảm thấy chúng tôi là rác rưởi, sống sót căn bản là một sai lầm”

“Nhưng trong thời gian qua, chúng tôi đã tìm được con đường của mình, chúng tôi biết mình có thể làm được.

rất nhiều chuyện, chúng tôi có thể bảo vệ rất nhiều người.”

Mắt Anh Cẩu hơi đỏ: “Bọn họ cũng sẽ bảo vệ chúng tôi, sẽ tín nhiệm chúng tôi, sẽ tôn trọng chúng tôi.”

Đây là cảm giác chân thật nhất trong lòng bọn họ.

Trước khi đi theo Giang Ninh, bọn họ chỉ làm người ta thấy ghét, làm người ta rưồng bỏ, căm hận, nguyền rủa.

Nhưng bây giờ, bọn họ được người ta tôn kính, hiểu rõ ràng trên vai mình đột nhiên có thêm một thứ, đó chính là trách nhiệm.

Đó là thứ mà cho dù có chết cũng phải đi bảo vệ!

“Cho nên đại ca, mong anh đừng tự trách nữa. Thập Bát từng nói, cả đời cậu ấy có thể đi theo đại ca thì chết cũng xứng “

Giang Ninh không nói gì.

Cho dù hắn đã nói với đám người anh Cẩu từ lâu, lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ chạy giữa sự sống và cái chết, nhưng khi ngày này thật sự tới, hắn vẫn lo lắng đám người anh Cẩu sẽ không kiên trì nổi.

Bởi vì, bọn họ dù sao cũng không phải là chiến sĩ.

Nhưng hiện tại xem ra bọn họ là những người đàn ông có tâm huyết nhất!

“Chúng ta đưa Thập Bát về nhà”

Ở nông thôn cách thành phố Đông Hải khoảng gần ba giờ đi đường, nhà của Thập Bát lại ở đây.

Hẻo lánh nghèo khổ khiến không ít người vì kế sinh nhai lại để phần lớn những đứa trẻ trong nhà không thể thi đậu trường cấp ba ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chia sẻ bớt áp lực trong nhà.

Càng chưa nói tới còn có bao nhiêu người có cơ hội lên đại học, lấy điều này để thay đổi số phận của mình.

Lưu Huy với danh hiệu Thập Bát có hoàn cảnh gia đình càng nghèo khó hơn. Lúc cậu ta còn nhỏ, hai mắt mẹ cậu ta bị mù không nhìn thấy gì, cả nhà chỉ dựa vào một mình ba cậu ta là Lưu Dương đi làm thêm chống đỡ gia đình.

Cho dù thành tích học tập của Thập Bát khi còn bé cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp hai lại lựa chọn rời khỏi nhà, tới thành phố tìm công việc, chia sẻ áp lực cho ba.

Cậu ta đã phải chịu rất nhiều khổ cực, làm qua mấy chục công việc, không có văn hóa, không có bằng cấp, đi đâu cũng bị bắt nạt và ghẻ lạnh.

Cuối cùng lăn lộn vào giới xã hội đen, cậu ta mới tìm được một cách có thể kiếm được một ít tiền để gửi về nhà, nhưng như vậy lại bị người ta nói ra nói vào không biết bao nhiêu năm.

Thập Bát không muốn để cho người nhà khó chịu, nhiều năm như vậy cũng không về, chỉ là mỗi tháng đều gửi gần hết số tiền của mình về nhà.

Lúc này, ở nhà của Thập Bát.

Lưu Dương – ba của cậu ta đang đỡ người bạn già của mình ngồi phơi nắng ở trong sân.

Trong cái mẹt bên cạnh có phơi số khoai lang khô được thái sẵn từ hôm qua.

“Ông phơi xong lại gửi cho Tiểu Huy đi, từ nhỏ nó đã thích ăn món này rồi”

Mẹ của Thập Bát ngồi ở trên ghế, trên mặt tươi cười còn có một chút trách cứ: “Nó cũng đã lâu không về rồi. Ông có hỏi nó xem bao giờ mới vê không?”

“Haiz, con nó bận làm việc ở bên ngoài nhất định là không thể phân thân được, nếu có có thời gian sẽ trở về thôi, bà cứ hỏi mãi làm gì Lưu Dương nói hàm hồ cho qua, không muốn nhiều lời.

Con trai đã hơn một tháng không gọi điện thoại cho mình, trong thôn có người nói con trai làm chuyện phạm pháp bị vào tù, nhưng ông căn bản không tin.

Cho dù con trai mình không có học thức, không có bản lĩnh, nhưng nó tuyệt đối không phải là một người xấu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện là trái với đạo đức được!

“Bận việc à?”

Đột nhiên, một giọng nói đầy khó chịu vang lên: “Lão Lưu, ông có thể đừng lừa vợ ông nữa được không?

Trong thôn có ai mà không biết thằng nhóc Lưu Huy kia đang làm lưu manh ngoài xã hội, toàn làm những thủ đoạn liều mạng đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc