SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Sự mạnh mẽ của Giang Ninh đã hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của Vương Vĩ.

Anh ta vốn cho rằng mình sống đến bây giờ cũng xem như đã nhìn qua sóng to gió lớn, là người thấy được cục diện lớn. Nhưng đứng ở trước mặt Giang Ninh, anh ta càng cảm giác mình nhỏ bé, lại giống như một hạt bụi vậy!

Chỉ là trên người Giang Ninh phát ra ánh sáng đều đủ để.

xóa đi tất cả vết tíefi tồn tại. ;—¬( ~ 4 3 Nhưng Vương Vĩ Không lo lắng. Bởi vì bây giờ anh ta cùng phe với Giang Ninh, làm việc cho Giang Ninh, chỉ cần mình cũng đủ trung thành, cả đời này của anh ta sẽ chỉ càng lúc càng tốt hơn thôi.

“Cốc cốc cốc!”

Trong lòng anh ta đang mãi nghĩ chợt nghe có tiếng gõ cửa.

“Tổng giám đốc Vương, cậu Tần nhà họ Tần nói tìm anh có việc”

‘Vương Vĩ mắt cười: “Tới rồi”

“Cứ nói là tôi đang bận, không tiếp khách.”

Anh ta thản nhiên nói.

Thư ký đóng cửa và rời đi, chuyển lại lời Vương Vĩ nói từ đầu chí cuối cho Tân Mục đứng chờ ở trước quầy lễ tân.

Tân Mục sốt ruột cũng sắp khóc rồi!

“Tôi… tôi thật sự có việc gấp muốn tìm tổng giám đốc Vương! Nhờ cô nói giúp tôi với tổng giám đốc Vương, van xin anh!”

Tần Mục không dám nói thẳng ra. Cho dù gã có ngốc mấy đi nữa, lúc này cũng kịp hiểu ra ông chủ công ty giải trí Tỉnh Tế này căn bản không phải là người gã có thể đắc tội nổi!

Cả nhà họ Tân gã cũng đắc tội không nổi đâu!

Mình lại còn nói khoác không biết ngượng, dám đòi Vương Vĩ mười vé vào cửa, đây tương tương với mười quả bom đòi mạng đấy!

“Thật ngại quá, tổng giám đốc Vương rất bận”

Thư ký bình tĩnh nói: “Vẫn mời cậu Tần trở về đi, hôm nay.

có rất nhiều lãnh đạo qua mà tổng giám đốc Vương còn không gặp đấy”

Cô ta có ý nói Tần Mục đã tính là gì!

Cậu chủ nhà họ Tần gì chứ? So với những người khác, gã chỉ là một con rệp mà thôi.

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, nhân viên trong công ty đều đã bị chấn động đến mức tê dại.

Bọn họ thấy nhiều nhân vật lớn tới xin gặp, còn hạ thấp tư thế đủ khiến cho bọn họ cảm thấy khó có thể tin nổi, bây giờ chỉ là một cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, bọn họ đều không thích để ý tới.

“Bịch!”

Tần Mục làm sao dám đi, bịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống, kéo tay của thư ký và than thở khóc lóc.

“Chị! Chị ơi! Cầu xin chị cứu tôi đi. Là tôi quá tham, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, là tôi quá muốn gây náo động mới đắc tội tổng giám đốc Vương!”

Tần Mục vừa khóc vừa kêu lên: “Cầu xin chị hãy để cho tôi được gặp mặt tổng giám đốc Vương một lần, tôi dập đầu trước mặt chị! Tôi cầu xin chị. Tôi chỉ cầu xin có thể gặp tổng giám đốc Vương một lần, tôi muốn xin lỗi anh ấy”

Thư ký vẫn không hề có cảm xúc dao động gì, trong lòng chỉ thầm nghĩ: “Đây là người thứ mười bốn trong ngày hôm nay rồi nhỉ? Không đúng, hình như là người thứ mười lăm”

“Thật ngại quá, tôi còn có việc khác phải làm, nếu cậu muốn quỳ, vậy thì quỳ đi”

Thư ký nói xong liền rời đi luôn, quay về chỗ của mình để tiếp tục công việc.

Nước mát Tần Mục tuôn ra giàn giụa lại không dám đứng lên, quỳ thảng lưng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, thậm chí cũng không dám động đậy, lấy điều này để thể hiện thành ý của mình.

Gã muốn sống!

Một giờ trôi qua, Tân Mục vân quỳ ở đó, không hề dám nhúc nhích.

Gã biết rất rõ chuyện này có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.

Đừng nói gã là bạn của Cao Thành, cho dù gã chính là ba ruột của Cao Thành, nếu không thể cầu xin Vương Vĩ tha thứ cho chuyện này thì gã và nhà họ Tần cũng sẽ hoàn toàn tiêu đời!

“Tổng giám đốc Vương, người kia đã quỳ một tiếng rồi, đúng là đủ cố chấp”

Thư ký đi vào văn phòng, vẻ mặt có phần bất lực.

“Gã có thể quỳ, vậy lại tiếp tục quỳ đi”

Vương Vĩ không hề khách sáo: “Muốn gây khó dễ cho công ty của chúng ta cũng không cân nhắc lại thực lực của mình”

Gã xem thường mà không nhìn thử xem công ty này thuộc về ai sao?

Đó là của Giang Ninh!

Là vua của vùng đất cấm Đông Hải, người đàn ông giống như thần, Giang Ninh kia!

Đừng nói là nhà họ Tần, cậu ba nhà họ Tô trước đây có thể nói là cậu chủ ăn chơi cao cấp nhất Thịnh Hải, còn không phải là bị Giang Ninh đánh cho quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ sao?

Lại nhìn xem, nhà họ Tô bây giờ còn tồn tại sao?

Càng không cần phải nói tới, hôm nay Giang Ninh thoáng phơi bày ra một ít thực lực của hán ở ngoài thế giới ngầm.

Vương Vĩ lại biết được, cho dù mình có chết cũng không: thể làm giảm uy danh của Giang Ninh đượ!

c Chỉ là cậu chủ nhỏ của một nhà họ Tần cũng dám tới công ty đòi vé vào cửa, đây là không để mát đến công ty giải trí Tinh Tế tới mức nào, không để cho gã chút dạy.

dỗ thì làm sao giết gà dọa khỉ được?

“Nhưng chúng tôi sắp hết giờ làm rồi.

Thư ký hơi ấm ức nói: “Anh Giang nói không thể để cho.

nhân viên tăng ca một cách vô nghĩa, đó là chuyện vô.

đạo đức.”

Bình luận

Truyện đang đọc