SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giọng của Nhan Sùng đang run rẩy, đột nhiên phịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.

Hắn luôn không gọi được cho Dương Tiêu, liều mạng chạy đến thông báo kêu họ chạy đi, nhưng Giang Ninh lại nhanh hơn hản!

Tiêu rồi!

Xong đời rồi!

Cảnh tượng vừa nãy mấy người Sơn Hổ bị Giang Ninh một năm đấm gi ết chết, lúc này lại xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng phát đi phát l Ác ma, ác ma đến từ địa ngục lúc này đang ngồi trước mặt hẳn!

Không lâu sau, Nhan Sùng cười thê lương một tiếng, dưới thân truyền đến mùi khó ngửi.

Lúc này sắc mặt ba con Dương Tiêu hoàn toàn thay đổi.

Họ không biết vì sao Nhan Sùng lại trở thành bộ dạng.

này, tại sao hắn vừa nhìn thấy Giang Ninh liền bị dọa thành như thế, hoàn toàn mất khống chế như thế.

Cổ họng Dương Hoàng khô khốc, còn Dương Tiêu nhìn chằm chäm Giang Ninh, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, càng có chút run rẩy.

“Đây là Kiến Châu, ngũ hổ Kiến Châu…”

“Đều chết rồi”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tôi giết”

Cơ thể Dương Tiêu đột nhiên chấn động, Nhan Sùng càng run rẩy, là giết trước mặt hắn!

Đáng sợ quá rồi!

Cảnh tượng đó trong đầu khiến hắn nhịn không được.

run rẩy.

“Thế giới ngầm Kiến Châu của tao..”

“Tất cả cao thủ đều chết rồi”

Giang Ninh nói tiếp.

“Người của cô, thuộc hạ của cô, người có thể ra tay bây giờ không ai có thể đứng lên”

“Có phải rất tuyệt vọng không?”

Giang Ninh nhìn Dương Tiêu, nhìn thấy cô ta dần trở nên cứng nhắc, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Đều chết rồi?

Thế giới ngầm của Kiến Châu, lực lượng tinh nhuệ nhất cứ thế hủy diệt rồi?

Chuyện lúc nào vậy, làm sao Giang Ninh làm được?

Chuyện này sao có thể!

Dương Tiêu cảm thấy cơ thể mình tê dại, cô ta không muốn tin, nhìn Nhan Sùng một cái, cơ thể Nhan Sùng chỉ run rẩy, môi run rẩy lẩm bẩm nói: “Đều chết rồi… chết cả Giống như tiếng sét cực lớn hung hăng đập lên đầu cô ta.

Gô ta đột nhiên sợ hãi!

Cô ta lại càng cảm thấy tuyệt vọng!

Sao lại trở nên như vậy, cô ta vừa có được toàn bộ nhà họ Dương nhưng chớp mắt đã phải mất đi rồi?

Còn chưa kịp vui mừng, tại sao lại… mất rồi?

“Nhà họ Dương của cô thật sự bá đạo”

Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Nhà họ Lâm chúng tôi phát triển vững chắc, các người âm thầm giở trò, còn muốn cướp đoạt, Dương La Lâm dám bất kính với cô gái của tôi, tôi để hắn làm phân bón, còn cô, cô nói muốn rạch nát mặt Vũ Chân?”

Đột nhiên, vẻ mặt Giang Ninh lạnh lẽo như sương!

Không khí xung quanh giống như lập tức bị hạ xuống mười mấy độ, khiến mấy người Dương Tiêu bất giác run lẩy bẩy.

“Mày… mày dám giết tao!”

Dương Tiêu cắn răng, sắc mặt có chút hung tợn, “Sau lưng tao có phương Bắc đấy!”

Giang Ninh hừ một tiếng, phương Bắc?

Sau lưng Châu Hoa cũng có bóng dáng của phương Bắc, sau lưng Lục Thiên đó cũng có bóng dáng của phương Bắc, thậm chí sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của phương Bắc, nhưng vậy thì thế nào?

Đến giờ có ai dám tìm hắn báo thù đâu.

Giang Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Dương Tiêu, dọa Dương Tiêu nhịn không được phải lùi về sau hai bước, nhưng lại không dám tiếp tục lùi nữa.

“BốpI”

Đột nhiên Giang Ninh hung hăng tát một cái vào mặt Dương Tiêu, đánh đến da thịt nứt ra!

Hoàn toàn biến dạng!

Sợ là xương mặt của cô ta đều bị đánh nứt rồi!

SA»: Dương Tiêu kêu thảm một tiếng, che mặt kêu la thảm thiết.

“Mày muốn làm gì!”

Dương Hoàng lập tức lên trước chặn lại, Giang Ninh nâng chân lên trực tiếp đá bay ông ta, nhìn cũng không nhìn một cái.

“Muốn làm tổn thương con gái tao? Dù là vua chúa thì †ao cũng sẽ giế t chết hắn!”

Giang Ninh lạnh lùng nói.

Dương Tiêu làm gì có thể nói chuyện, căm bị méo, co ro run rẩy dưới đất.

Mà hai người Dương Đống và Dương Hoàng sắc mặt càng trắng bệch, trong lòng trừ sợ hãi ra chính là hối hận, tại sao… tại sao lại đụng vào Giang Ninh.

Tên khốn đáng chết Dương La Lâm này, tại sao lại đụng vào Giang Ninh!

Đến Dương Đống cũng đột nhiên cảm thấy Dương La Lâm đáng chết, nó sớm nên chết đi!

Nó chết rồi, nhà họ Dương sẽ không đụng phải nhân vật đáng sợ như vậy, sẽ không bị tiêu diệt!

“Sau tối nay, Kiến Châu, không còn nhà họ Dương nữa!”

Giang Ninh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc