Chương 1007
Nhìn anh có vẻ đĩnh đạc, trầm ổn, lịch lãm như vậy mà lại chủ động thả thính sao?
Rõ ràng là hành động của cô đã khiến anh vui vẻ. Hoắc Đình Phong mỉm cười, uống trà với tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng khẽ mím môi lại.
Ăn tối xong đã là mười giờ tối. Anh đưa cô về nhà, Thân Nhã bảo anh lên ngồi một lát.
Nhìn đồng hồ, Hoắc Đình Phong khẽ lắc đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi cùng gương mặt đỏ ửng của cô, sau đó vẫy tay chào rồi khởi động xe ra về.
Nơi bị hôn trên mặt vẫn nóng bừng, khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Thân Nhã lên lầu, Trần Diễm An vẫn chưa ngủ. Cô ấy đang ôm bim bim, xem tivi chăm chú.
Thân Nhã mang lẩu về cho Trần Diễm An, bưng đến tận miệng. Cô ấy như quỷ đói đầu thai, ăn ngay lập tức.
Thấy vậy, Thân Nhã hỏi cô ấy, lẽ nào định cứ tiếp tục như vậy sao?
“Có phải cậu ghét tớ ở đây làm phiền cậu, cản trở cậu và nam thần của cậu ân ái không?”
Thân Nhã tức đến bật cười, trừng mắt với cô ấy, khoanh tay trước ngực: “Biết ở chỗ này làm bóng đèn mà còn không mau chuyển đi?”
“Nói đùa thôi. Sao phải tức giận vậy? Tớ sai rồi, tớ sai rồi.” Trần Diễm An lập tức cười tủm tỉm nhận sai, tiếp tục nói: “Mẹ anh ấy đang ép. Sống ở nhà họ Quý không chỉ có anh ấy mà còn có cả tớ nữa. Tất cả mọi người đều không được yên thân. Tớ muốn dọn ra ngoài sống cho yên bình.”
“Nói thì nói vậy, nhưng tớ lại chỉ thấy cậu ngày ngày làm tổ ở đây thôi, thế thì yên bình cái gì?” Thân Nhã gõ trán cô ấy: “Tớ biết trong lòng cậu không thoải mái, cũng biết trong lòng cậu có điều băn khoăn, nhưng chuyện đã vậy rồi. Quý Hướng Không không bận tâm, cậu còn tốt hơn mấy người gãy tay chân, mắc ung thư cả trăm lần, không phải sao?”
Trần Diễm An gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, bưng chiếc bát trong tay lên: “Có thể để tớ ăn xong đã được không?”
Nghĩ đến chuyện Diệp Giai Nhi nói lúc trưa, miệng Thân Nhã mấp máy, cuối cùng không nói gì.
Thời gian này Trần Diễm An phải chịu quá nhiều áp lực, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô ấy vào lúc này.
Hơn nữa, về người phụ nữ kia, Diệp Giai Nhi cũng không hoàn toàn chắc chắn, thế nên vẫn tạm gạt đi trước vậy.
Sáng sớm hôm sau.
Thân Nhã tới công ty. Vừa đến văn phòng, giám đốc đã tìm cô.
Đi vào văn phòng, giám đốc ngẩng đầu: “Công ty còn có một bản hợp đồng muốn giao cho cô.”
“Hợp đồng trong tay tôi vẫn chưa hoàn thành, công trình cũng sắp sửa đi vào thi công. Lượng công việc quá nhiều, tôi thấy hơi quá tải.”
Giám đốc mỉm cười: “Hợp đồng này rất đơn giản. Về cơ bản hai bên đã bàn xong rồi, chỉ cần ký tên nữa thôi, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.”
“…” Thân Nhã không nói được gì. Nếu chỉ còn việc ký tên thì sao lại muốn giao cho cô? Chẳng phải để cô sẵn ăn à?
Cô cảm thấy chắc chắn giám đốc không tốt đến vậy.
“Đây là hợp đồng, chiều nay cô đi một chuyến, nhớ ký hợp đồng đấy.” Dứt lời, giám đốc đưa qua, sau đó lại nhìn Thân Nhã vài lần.
Sao trước kia anh ta không phát hiện ra Thân Nhã rất có năng lực nhỉ? Không ngờ bà chủ của Trần thị trước đây lại là cô!