CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1064

Về phần Trần Diễm An, tính cách cô ấy kiêu ngạo và cởi mở, bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của mẹ chồng, vì trong lòng cô hổ thẹn vì không thể sinh con.

Nhưng mẹ Quý Hướng Không thì không thể nào không cần cháu trai, cho nên rõ ràng trong mối quan hệ giữa hai người họ đã xuất hiện bế tắc và mâu thuẫn không nhỏ.

Mỗi người đều có cái khó của riêng mình, nhưng vấn đề của Trần Diễm An cũng chẳng hề đơn giản. Liệu ai có thể giúp được cô ấy?

Nếu nhận con nuôi, mẹ của Quý Hướng Không thà chết cũng không đồng ý.

Thân Nhã cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm, cô cũng gọi một ly rượu rồi ngồi uống cùng với Trần Diễm An, Diệp Giai Nhi đang mang thai nên không thể uống.

Ở một bên khác.

Sau khi tan làm, Lâm Nam Kiều vừa bước ra khỏi cửa hàng quần áo thì lập tức bị những phóng viên ngồi xổm canh sẵn ở đó vây quanh.

Đám phóng viên đó cứ như sói đói lao vào bầy cừu, đặt câu hỏi dồn dập. Lâm Nam Kiều bị ép ở giữa nhưng không nói xấu Trần Vu Nhất một câu nào, chỉ nói lỗi của mình.

Giày cao gót dưới chân bị trẹo, cánh tay cũng bị trật khớp, cô ta ngã xuống đất đau đến mức không dậy nổi. Thậm chí còn có phóng viên giẫm lên tay cô ta, đau đớn không thôi.

Trần Bội Linh không nhìn thêm được nữa, yêu cầu bảo vệ đuổi những phóng viên kia đi, đưa Lâm Nam Kiều trở lại cửa hàng.

Lâm Nam Kiều bị thương không nhẹ, gần như không tự di chuyển được. Trần Bội Linh đưa cô ta đến bệnh viện. Dọc đường đi, Lâm Nam Kiều không nói lấy một câu.

Trần Bội Linh thấy rõ khuôn mặt Lâm Nam Kiều trắng bệch vì đau đớn khi đỡ bên cánh tay bị trật khớp, nhưng cô ta vẫn cố cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thật ra, ngoài việc Lâm Nam Kiều là kẻ thứ ba thì ấn tượng mà cô ta để lại cũng khá tốt. Trần Bội Linh gọi điện cho Trần Vu Nhất rồi kể lại chuyện đã xảy ra ban nãy, còn nói hai người đã không còn quan hệ thì vẫn nên ngăn chặn truyền thông.

Trần Vu Nhất vâng lời, bày tỏ rằng mình đã hiểu, đồng thời cho người đi điều tra đầu đuôi về câu chuyện của báo chí.

Tin tức tới rất nhanh, trợ lý nói lại với anh ta, phóng viên của Báo chiều Nhật Nam là bên đầu tiên đăng tin.

Trần Vu Nhất biết Báo chiều Nhật Nam. Lúc trước họ từng phỏng vấn anh ta, nhưng vì tâm trạng ngày hôm đó không tốt nên đã không nể mặt phóng viên, cuối cùng hiển nhiên là phỏng vấn không thành.

Điều tra thêm về nguồn gốc của những bức ảnh và video đăng trên báo, hóa ra do Lâm Nam Kiều làm rơi điện thoại và tình cờ bị phóng viên của Báo chiều Nhật Nam nhặt được.

Phóng viên nhặt được điện thoại và phóng viên đã phỏng vấn anh ta trước đây là cùng một người.

Người phóng viên lần đó không phỏng vấn được, sau khi trở về thì bị giáng chức, xuống ba bậc liền.

Trần Vu Nhất cho rằng phóng viên kia ghi hận anh ta. Bằng không thì ở thành phố S này, không có truyền thông hay phóng viên nào dám động đến anh ta.

Anh ta chỉnh lại cà vạt, uể oải tựa lưng vào ghế, nhờ trợ lý kiện phóng viên kia lên tòa.

Nhặt đồ của người khác không những không trả lại mà còn ăn cắp nội dung bên trong để đăng tin, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sáng hôm sau.

Thân Nhã mang khăn choàng cổ cầm lấy túi xách, đẩy cửa biệt thự đi ra, không ngờ lại thấy Trần Vu Nhất.

Chiếc Bentley dừng ở đó, anh ta đứng trước xe và mở cửa: “Tôi đưa em đi làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc