CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1154

“Vậy nói cho tôi biết, anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Thân Nhã ôm hai tay trước ngực, ung dung mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là nói về chuyện giữa chúng ta, không phải em vẫn luôn muốn kết thúc à, hôm nay chúng ta thẳng thắn thu xếp lại một chút rồi chấm dứt.”

Thân Nhã mỉm cười, trong âm thanh không có chút độ ấm nào: “Trong lòng tôi đã kết thúc từ lâu rồi, người chưa kết thúc là anh.”

Mu bàn tay của Trần Vu Nhất có ít gân xanh nổi lên, anh ta không thích nghe những lời này nhất: “Cho nên, hôm nay tôi muốn chấm dứt, phải xem em có trân trọng cơ hội này hay không.”

Suy nghĩ một lúc, Thân Nhã đồng ý rồi nói anh ta chờ cô hai mươi phút.

Đi đến quán cà phê xoay tròn Việt Hải ở tầng trên cùng, quán cà phê không ngừng xoay tròn rồi dừng lại ở phòng Trần Vu Nhất đặt.

Nhân viên phục vụ bê cà phê lên, đóng cửa phòng lại rồi lập tức rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Trần Vu Nhất và Thân Nhã.

“Em định làm sao với đứa trẻ trong bụng?” Vừa mở miệng, Trần Vu Nhất đã nói những lời này.

Thân Nhã không muốn quay lại với anh ta, đứa nhỏ trong bụng là chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta chứ? Cho dù cuối cùng cô quyết định thế nào cũng không cần nói cho anh ta biết.

Cô không uống cafe mà uống nước ấm bởi vì mang thai không thể uống cafe được. Bất kể cuối cùng có giữ lại đứa trẻ hay không, nhưng bây giờ, cô không muốn làm tổn thương đến nó.

“Cuối cùng Hoắc Đình Phong cũng không nhất định sẽ cưới em.” Trần Vu Nhất lại nói, khuôn mặt khôi ngô của anh ta rất nghiêm túc: “Tôi đang suy nghĩ cho cuộc sống sau này của em.”

Thân Nhã vẫn không nói lời nào.

“Nghe tôi một lần thôi, bỏ đứa bé của Hoắc Đình Phong đi, sau đó chúng ta lập tức kết hôn, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm lại sai lầm lúc trước nữa, tin tưởng tôi một lần thôi! Tôi đảm bảo cuộc sống sau này của em sẽ không bao giờ bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Tôi đã cho người xem thời gian rồi, mười ngày sau là ngày tốt, đến lúc đó chúng ta tái hôn nhé. Khi đó em muốn gì tôi cũng sẽ cho em, kể cả tài sản của tôi, chỉ cần em muốn là tôi sẽ cho!”

Trần Vu Nhất gằn từng chữ, mạnh mẽ biểu đạt sự quyết tâm và bảo đảm của mình.

Nhưng những thứ này đều không thể làm Thân Nhã cảm động, cô vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ: “Đối với tôi mà nói, quay lại với anh chính là một loại tổn thương đấy, đủ để khiến tôi đau khổ đến mức không muốn sống.”

Trái tim Trần Vu Nhất cũng làm bằng thịt, bị người phụ nữ mình yêu ba lần bốn lượt ruồng bỏ, tổn thương, nói chán ghét, anh ta cũng đau lòng.

“Nghĩ lại những ngày trước kia, nghĩ lại những ký ức vui vẻ mà chúng ta đã từng bên nhau, sai lầm của tôi trí mạng khiến em chán ghét đến mức này ư? Nhã, chúng ta có thể quay lại như trước kia được không?” Anh ta nói một cách dè dặt.

“Không thể, hồi ức cũng chỉ là hồi ức, nó chỉ đại diện cho cái quá khứ không thể chịu nổi, cũng chẳng tràn ngập hy vọng với tương lai, anh và tôi cũng chỉ có quá khứ mà thôi. Trần Vu Nhất, bây giờ mà anh vẫn còn chưa rõ sao? Trước kia tôi đã từng nói rồi, tôi là một người phụ nữ tuyệt tình, chỉ cần chạm vào và làm tổn thương đến điểm mấu chốt của tôi một chút thôi, là tôi tuyệt đối sẽ không quay lại, cho dù anh có nói tới long trời lở đất, hay là năm tháng ảm đạm, thì duyên phận giữa tôi và anh đều đã hết.”

Đột nhiên Trần Vu Nhất đứng dậy rồi vươn tay nắm chặt cổ tay cô: “Tôi và em yêu nhau bảy năm!”

“Nhưng một tay anh đã phá hủy nó, tuy trong quá trình này tôi cũng có sai, nhưng không bằng anh.” Cô rút tay ra.

Cảm xúc cáu kỉnh bực bội bị khơi dậy, khuôn mặt tuấn tú của Trần Vu Nhất nhếch lên nụ cười xấu xa, chậm rãi vuốt ve cổ tay cô: “Nhã, tôi khuyên em tốt nhất không nên chọc giận tôi vào lúc này.”

Thân Nhã nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc