CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 628

Vội vàng mặc áo khoác, Diệp Giai Nhi đưa tay vỗ nhẹ vào mông Thẩm Hoài Dương, cô nói: “Đừng có ngủ nữa, sắp đến chín giờ rồi, để em đi làm buổi sáng, anh mặc quần áo cho Huyên Huyên nhanh đi, có nghe em nói không hả?”

Đôi mắt nhắm chặt vẫn không mở ra, nghe vậy, cổ họng nhấp nhô, như nửa tỉnh nửa mê mà nhỏ giọng đáp lời: “Ừa.”

Sau đó cô đứng dậy, vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, chuẩn bị bữa sáng, sau khi nấu cháo xong rồi thì lại nhanh chóng quay ngược về phòng.

Hai người đang nằm ở trên giường căn bản không có ý muốn thức dậy, ngủ rất yên ổn, Thẩm Hoài Dương đổi tư thế, lúc này Huyên Huyên được anh ôm ở trong ngực, ngủ vô cùng ngon giấc.

Diệp Giai Nhi vừa tức lại vừa buồn bực, nhưng càng nhiều hơn lại không biết làm như thế nào, lúc nãy anh đã đồng ý với cô, nhưng mà lúc này thì…

Cô bước qua ôm Huyên Huyên từ trong ngực anh, mặc quần áo, vừa đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của người đàn ông: “Nhanh lên đi, sắp trễ giờ rồi.”

“Năm phút nữa, ngủ thêm năm phút nữa thôi.” Giọng nói trầm thấp lười biếng mang theo chút mông lung vừa mới tỉnh dậy, Thẩm Hoài Dương nằm ở trên giường không hề động đậy, dường như là rất mệt mỏi, cả người vô lực.

Huyên Huyên vẫn còn chưa chịu thức dậy, hai mắt nhập nhèm, không nhịn được mà ngáp một cái: “Ba lười quá đi, ba thật là xấu hổ.”

“Có nghe chưa hả, con gái của anh đều đang chê cười anh đây nè, nhanh lên đi.”

“Ba xấu hổ quá, ba lười quá, ba là cái đồ lười.” Còn chèn thêm nhạc, Huyên Huyên vẫn không quên ngam nga lung tung, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại như đang khiêu vũ.

Nghe vậy, thân hình cao lớn vạm vỡ đột ngột ngồi dậy, Thẩm Hoài Dương đặt hai mẹ con ở trên giường, bàn tay với khớp xương rõ ràng chọc lét bọn họ.

Huyên Huyên bị kẹp ở chính giữa, giống như là một cái bánh hamburger, Diệp Giai Nhi bị đặt ở phía dưới cùng, những nơi nào mà ngón tay anh cào qua, cô đều sẽ nhịn không được mà co rút một trận, bật cười khanh khách. Đương nhiên anh không đặt trọng lượng cơ thể xuống phía dưới hoàn toàn, đôi chân rắn chắc giang ra hai bên hông cô, tay thì chống hai bên đầu cô.

Tiếng cười vẫn còn chưa dừng lại, đùa giỡn một hồi đủ rồi, Diệp Giai Nhi mới đẩy đẩy người anh rồi ngồi dậy: “Không chịu xem thời gian, còn đùa nữa.”

Lúc này đã hơn chín giờ, ánh mắt Thẩm Hoài Dương đảo qua chiếc đồng hồ thạch anh hình tròn, nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, đôi môi mỏng khẽ chuyển động: “Nếu đã trễ như vậy rồi, thế thì buổi chiều hẵng đi làm.”

Diệp Giai Nhi trừng anh, không phải đều là do anh hả, thế mà lại ăn nói nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Nhớ tới sáng nay còn có một cuộc họp quốc tế vô cùng quan trọng, đôi mắt Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, cầm lấy điện thoại di động lên, bấm gọi cho trợ lí Trần: “Sáng nay tôi bị cảm nên không đến công ty, chuyển cuộc họp mười hai giờ đến ba giờ chiều đi.”

Đôi mắt to tròn đen nhánh chớp chớp, Huyên Huyên nhanh chóng lục tìm điện thoại của Diệp Giai Nhi, sau đó đưa cho Thẩm Hoài Dương, giống như là một con cún con: “Ba ơi, ba nói với giáo viên của con là con đã bị lây bệnh của ba rồi, chiều nay mới có thể đi đến nhà trẻ.”

“Con biết suy một ra ba quá ha.” Hàng lông mày tuấn tú hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương khẽ mỉm cười, con gái của mình quả nhiên thông minh mà.

Nhìn hai kẻ lười biếng trước mặt, Diệp Giai Nhi buồn bực tức giận nói: “Nhìn hai ba con các người đi kìa, một người thì mở mắt đã nói dối, đứa nhỏ cũng học xấu theo luôn, anh không thể làm tấm gương tốt, còn dạy bảo con bé theo hướng xấu nữa chứ.”

Cong môi, cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của cô, lông mày có chút đắc ý mà nhướng lên, ôm lấy Huyên Huyên đi vào nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc