CHƯƠNG 1110
Trên khuôn mặt chín chắn, đẹp trai của Hoắc Đình Phong hiếm khi hiện ra chút suy sụp. Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng bóp lấy ấn đường, dường như có chút khó chịu.
Chủ đề của hai người từ nãy đến giờ vẫn chưa đi đến hồi kết. Đột nhiên Trần Diễm An gọi điện tới, Thân Nhã lấy cớ rút lui.
Anh nói chuyện quá dịu dàng và mê người. Cô hoảng hốt, sợ rằng mình sẽ không chịu đựng nổi mà tước vũ khí đầu hàng, cô vốn không phải là đối thủ của anh.
Sau khi ly hôn với Trần Vu Nhất, cô sinh ra sự sợ hãi đối với đàn ông và gia đình quyền thế.
Cô không muốn nếm trải nỗi khổ và sai lầm đó lần thứ hai, nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi.
Cô rời đi, Hoắc Đình Phong lấy thuốc lá ra, châm lửa, đứng bên ngoài cửa sổ hút thuốc. Khói thuốc bay lên, khiến đôi mắt mê người của anh nhắm lại.
Về đến nhà, Thân Nhã đi tắm rửa, lúc cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Muộn như vậy rồi, có thể là ai đây?
Cô nghi ngờ bước tới, mở cửa ra, lại bất ngờ nhìn thấy Tiểu Trương đang đỡ Hoắc Đình Phong đã uống say!
Tiểu Trương đỏ mặt tía tai, xem ra thật sự không chịu nổi nữa, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng tiến lên hai bước: “Tối nay làm phiền cô Thân chăm sóc anh Hoắc của chúng tôi nhé.”
Vừa nói anh ta vừa giao Hoắc Đình Phong cho Thân Nhã, sau đó nhanh chóng lẩn đi như trạch, mặc cho Thân Nhã hò hét cũng không quay đầu lại.
Hoắc Đình Phong uống say, nhưng tửu lượng của anh rất tốt, Tiểu Trương để anh dựa vào Thân Nhã, anh lập tức nheo mắt giả vờ say, chống cằm lên bờ vai trơn mượt gợi cảm của cô.
Anh rất nặng, Thân Nhã có thể cảm nhận được rõ ràng. Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đưa anh vào trong phòng, nhưng anh lại không chịu cử động, cứ dựa lên người cô đứng lì ở đó.
“Ngoan nào…” Cô thử dùng tay vỗ nhẹ lên tấm lưng rắn chắc của anh.
Kết quả, anh thật sự trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh. Cô lui về sau một bước, anh cũng đi theo một bước, cho đến khi cô đưa anh vào nhà.
Một người đàn ông ba mươi tư tuổi, sự thành thục và lõi đời của anh là những điều mà Thân Nhã không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng sau khi uống say anh lại ngoan ngoãn như thế, không có tình trạng ồn ào hay mắc thói hư tật xấu khi say xỉn của đàn ông.
Một người đàn ông trưởng thành ba mươi tư tuổi lại ngoan ngoãn như một cậu bé lên ba. Thân Nhã lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt sắc nét và quyến rũ của anh.
Dường như anh đã ngủ say, tay cô khẽ động, giúp anh cởi áo vest trên người ra.
Một lát sau, trên người anh chỉ còn một chiếc sơ mi trắng, chiếc áo được anh mặc trông rất ra dáng, đường nét rõ ràng và còn… rắn chắc.
Thân Nhã bắt đầu giúp anh cởi cúc áo sơ mi ra, mới cởi được một chiếc, thắt lưng cô chợt nặng trĩu. Cô không chống đỡ nổi cơ thể, trực tiếp nằm bò trên eo của người đàn ông.
Ngực của anh rất cứng, mặt cô dán chặt lên áo sơ mi của anh, có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc. Áo sơ mi của người đàn ông gọn gàng, sạch sẽ, phảng phất mùi xạ hương đầy nam tính.
Môi cô vừa vặn chạm lên áo sơ mi của anh giống như đang hôn, hai má Thân Nhã đỏ bừng.
Hai tay chống bên người anh, cô vừa nhổm dậy, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong hơi hé mở. Bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn cô đăm đắm.
Ánh mắt của anh không giống với người bình thường, lúc chăm chú nhìn đối phương sẽ gần như có thể hút mất linh hồn của họ, khiến người ta mặt đỏ tim đập.