Chương 2107
“Giết người, thì con cũng đừng mong sống, không phải con nói với mẹ Trần Diễm An có quan hệ vô cùng tốt với nhà họ Thẩm ở thành phố S và nhà họ Hoắc ở nước K sao, địa vị của hai nhà đó còn cao hơn cả Quý Thị nữa.”
“Nếu con thật sự dám động vào Trần Diễm An, vậy hai nhà đó không chỉ không tha cho con, mẹ và ba con cũng sẽ phải trả giá, con có động được vào nhà họ Thẩm và nhà họ Hoắc không?”
“Đặc biệt đến lúc đó, nhìn con bị cảnh sát đưa đi, tuyên án tử hình, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, chi bằng bây giờ mẹ kết liễu mạng sống luôn cho rồi…”
Mẹ cô ta nói rất chậm rãi, cảm xúc hơi kích động thì sẽ ho rất kịch liệt.
Mộ Dĩnh Nhi vội vàng chạy qua, vỗ nhẹ vào ngực bà ấy.
“Hứa với mẹ! Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay tiếp nhận hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, nếu không cho dù lần này con chữa khỏi cho mẹ, lần sau mẹ vẫn sẽ làm tiếp!”
Lần này Mộ Dĩnh Nhi trầm tư hồi lâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Yên lặng nghĩ hồi lâu, cô ta khẽ nói: “Con đồng ý với mẹ.”
Nghe vậy, mẹ cô ta lúc này mới yên tâm, hít một hơi sâu, trong lòng cũng coi như bình tĩnh lại.
Mộ Dĩnh Nhi bưng cháo lên cho bà ấy.
Buổi trưa hôm đó bác sĩ tâm lý đến, tư vấn và điều trị cho Mộ Dĩnh Nhi.
Thấy tình cảnh này, mẹ cô ta rất vui vẻ.
Giang Uyển Đình cho rằng Quý Hướng Không sẽ nhanh chóng đến nước Z, nhưng ai ngờ anh không làm vậy, mà đến nhà hàng giúp đỡ bà ta.
Quý Hướng Không biết khoảng thời gian gần đây rất quá đáng, dồn tất cả sự chú ý và tinh thần vào Trần Diễm An và Huyền Diệp, ngày nào cũng xoay quanh hai người họ, làm ngơ đi Giang Uyển Đình.
Bây giờ nghĩ lại, bà ta cũng đã hơn 60 rồi, lại ngày ngày làm công việc này trong nhà hàng, trong lòng anh hơi chua xót.
Định giúp đỡ mấy ngày, đợi khi Giang Uyển Đình nghỉ ngơi được kha khá, anh sẽ bắt đầu đi nước Z .
Lần này đi, cũng không biết lúc nào mới quay lại, có thể là một tháng, cũng có thể là mấy tháng…
Thế nên, trước khi đi, anh muốn để Giang Uyển Đình nghỉ ngơi cho tốt, cho dù nghỉ ngơi mấy ngày cũng được.
Giang Uyển Đình ngày nào cũng đến nhà hàng, nhìn Quý Hướng Không thành thục làm mọi việc.
Bệnh viện.
Mộ Dĩnh Nhi bưng một bát cháo sen cho mẹ, sau đó mẹ: “Mẹ, ngày mai không cần bảo bác sĩ tâm lý qua đây nữa đâu.”
“Sao thế?” Sức khỏe của mẹ cô ta cũng đã hồi phục được kha khá, có thể ngồi lên được. nhưng bị thương chỗ cổ tay, vẫn không thể tự mình bưng cháo.
“Bởi vì không cần thiết qua đây nữa.” Mộ Dĩnh Nhi nói.
Bác sĩ tâm lý đã qua đây bốn ngày liên tiếp, mỗi trưa đều qua đây, lúc rời đi đã là chiều rồi.
Mẹ cô ta không đồng ý: “Không được, người ta bắt buộc phải đến!”
“Con đã dần dần tỉnh táo lại rồi, thế nên người ta không cần qua đây nữa, hơn nữa cũng đã điều trị được bốn ngày, kha khá rồi.”
Mẹ cô ta không tin, cũng không đồng ý, cố chấp bảo bác sĩ tâm lý qua đây.