CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 413


Chưa từng nói chuyện với con nít, nhìn thấy phản ứng của Huyên Huyên, Thẩm Hoài Dương khẽ cau mày, cũng im lặng.


Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay ở thành phố S, không biết từ lúc nào, Huyên Huyên đã ngủ thiếp đi trên ghế da, mãi đến khi máy bay hạ cánh cũng không tỉnh dậy.


Lông mày khẽ nhúc nhích, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ cúi xuống, hai bàn tay có chút cứng ngắc và không tự nhiên mà cẩn thận bế Huyên Huyên vào lòng.


Cô bé bình thường 9 giờ đã lên giường đi ngủ, lúc này đã là hơn 10 giờ rồi, cô bé đương nhiên là buồn ngủ không mở nổi mắt.


Chiếc xe màu đen đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, Thẩm Hoài Dương sải đôi chân dài, trực tiếp ngồi lên xe, Huyên Huyên vẫn ngả trong lòng anh, ngủ say.


Một tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bé, bàn tay to còn lại lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bật lên, có tổng cộng mười hai cuộc gọi nhỡ, bảy cuộc là của cô, năm cuộc còn lại là của Trạch Hy.


Ngón tay mảnh khảnh của anh khẽ lướt, anh bấm gọi lại, gần như là ngay lập tức, điện thoại được bắt máy, giọng nói tức giận của Diệp Giai Nhi truyền tới: “Thẩm Hoài Dương, anh đưa Huyên Huyên đi đâu rồi?”


“Đoán xem?” Đôi môi mỏng mấp máy, anh thốt ra hai chữ, sau đó, lại chậm rãi vứt lại một câu nói: “Đương nhiên là nơi cô không tìm được….”


Câu này hiển nhiên khiến lửa giận của Diệp Giai Nhi càng thêm bùng cháy mạnh mẽ: “Thẩm Hoài Dương!”


“Thành phố S …” Thẩm Hoài Dương lại thấp giọng thốt ra một câu khác, như nhìn thấy được bộ dạng nổi trận lôi đình của cô, đôi mắt khẽ rũ xuống, dư quang sơ ý nhìn thấy đôi mày đang cau lại khi nghe thấy tiếng ồn của Huyên Huyên, anh liền cúp máy.


“Anh—”


Thế nhưng, cô chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp máy, truyền lại tiếng tút tút.


Nhìn vào điện thoại, ngọn lửa trong lòng Diệp Giai Nhi trực tiếp bốc lên trời, đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, là Thẩm Trạch Hy gọi tới.


“Tôi đã đến căn hộ của anh cả rồi, trong căn hộ không có ai, tôi sẽ giúp chị đi tìm tiếp, chị đợi điện thoại của tôi đi.”


Bước chân của Thẩm Trạch Hy rất nhanh, thậm chí qua điện thoại, Diệp Giai Nhi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân vội vã: “Trạch Hy, không cần tìm nữa, tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với anh ta rồi.”


“Gọi được rồi?”


“Ừm, đã muộn như vậy rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.”


Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cũng yên tâm rồi: “Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại, còn nữa, Huyên Huyên dù sao cũng là con của anh cả, chị không cần lo đâu.”


Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thẩm Trạch Hy, việc đầu tiên Diệp Giai Nhi làm khi về nhà là đặt vé.


Muốn đặt vé tối nay đương nhiên là không được, cho nên, cô chỉ có thể đặt chuyến bay sớm nhất vào sáng mai.


Cả một đêm, Diệp Giai Nhi ngủ không được bao nhiêu, trằn trọc trở mình, cô luôn nghĩ đến Huyên Huyên.

Bình luận

Truyện đang đọc