CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 442


Hai người đi vào một quán cà phê, ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, không biết là nói cái gì, nhưng mà thời gian không lâu lắm, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì Diệp Giai Nhi liền trở về khách sạn, mà Điền Quốc Gia cũng rời đi, hai người mỗi người một ngã.


Rốt cuộc biểu cảm hầm hầm của Thẩm Hoài Dương cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt nheo lại, môi mỏng nhếch lên, khởi động xe.


Tài xế ôm Huyên Huyên ngồi ở trong xe, một hồi nhìn thấy chiếc Land Rover chạy tới, anh ta vội vàng bước ra đón, nhận lấy xe chạy vào bãi đỗ xe.


Đôi tay dịu dàng ôm lấy Huyên Huyên, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương bước vào trong thang máy, cửa phòng khách mở ra, nhìn thấy Tô Tình ngồi trên ghế sa lông.


Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình quay người lại mở miệng nói: “Hoài Dương…”


Nhưng mà không đợi bà ta nói xong thì Thẩm Hoài Dương đã ra dấu im lặng để bà đừng nói chuyện nữa.


Nuốt lời nói bên khóe miệng vào trong, lúc này Tô Tình mới chú ý tới trong ngực anh có một cô bé nhỏ, chắc hẳn đó là do tiểu tiện nhân Diệp Giai Nhi sinh ra.


Bà ta đứng dậy từ trên ghế sofa, bước qua, đôi mắt phượng có chút khinh miệt đánh giá Huyên Huyên.


xuống, bàn tay lướt qua vị trí sau cổ, trong đôi mắt lại hiện ra cảnh tượng hồi trưa này, đôi mắt âm trầm nheo chặt lại, đường cong cứng rắn lạnh lẽo trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, lòng bàn tay chạm vào cổ, lại đưa lên môi vuốt ve.


Quyền nuôi dưỡng, cô vẫn không thể nào đấu nổi anh.


Tô Tình vẫn còn ngồi trong phòng khách chưa đi, bà ta còn có vấn đề muốn hỏi Hoài Dương.


Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng sạch sẽ, bước tới bưng ly nước ấm ở trên bàn uống một hơi, sau đó mới nói: “Sao mẹ lại đến đây?”


“Bà ngoại lo lắng cho sức khỏe của con, dặn đi dặn lại, kêu mẹ nhất định phải đến đây, mua thuốc tẩm bổ cho con. À đúng rồi, đứa bé kia là?” Bà ta giả vờ như là không biết.


Giọng nói anh bất giác trở nên dịu dàng: “Con gái của con.”


“Diệp Giai Nhi sinh?” Tô Tình đã biết rõ mà còn cố hỏi.


“Ừm.” Thờ ơ đáp lời, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, vô cùng ưu nhã.


Tô Tình lại tiếp tục thăm dò mà mở miệng: “Vậy Diệp Giai Nhi có đưa ra yêu cầu gì cho con không vậy, ví dụ như là tiền tài, bốn năm trước cô ta thanh cao lắm mà.”


Đôi mắt trở nên sắc bén, Thẩm Hoài Dương bắt được lỗ thủng trong lời nói của bà ta: “Liên quan đến chuyện hồi bốn năm trước, mẹ đã giấu con cái gì, cô ấy rất thanh cao, câu nói này là có ý gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc