Khi đến gần còn nghe được tiếng tức giận của Quách Mỹ Ngọc: “Lúc nào xe lửa cũng trễ nải, lưng của tôi tê mỏi hết rồi.
”
Diệp Đức Huy chỉ cười cười: “Bảo bà ngồi cao tốc, bà không chịu, chỉ cần trả thêm chút tiền nữa là dịch vụ đã khác rồi, vừa nhanh, điều kiện tốt lại còn thoải mái.
”
Nhận lấy cái va li trên tay Diệp Đức Huy, Diệp Giai Nhi một tay kéo lấy Quách Mỹ Ngọc: “Ba mẹ, đến quán KFC bên cạnh trước nhé, con có chuyện muốn nói.
”
Cô không tính kể cho ba mẹ chuyện căn nhà, dù sao hai người cũng đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không được tốt, sợ họ không chịu nổi.
Nhưng bây giờ không thể trông cậy vào Diệp Đông được, cô không thể giải quyết một mình, chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Gọi ba ly cà phê, Diệp Giai Nhi hơi do dự, sau đó nói với ba mẹ những chuyện mà Hứa Mẫn Nhu đã làm.
Nghe nhà bị bán, cơ thể của Quách Mỹ Ngọc hơi chếnh choáng, Diệp Đức Huy ngồi một bên vội vàng đỡ bà, sắc mặt và nhịp thở cũng nặng nề hẳn.
Sau một hồi, Diệp Đức Huy mới mở miệng: “Bán thì cứ bán đi!”
“Ba!” Diệp Giai Nhi quả thật không thể tin được những gì cô đang nghe!
“Cái nhà nhỏ đó căn bản là ông nội con mua cho anh hai con, cái tên trên giấy chứng nhận bất động sản cũng là của anh hai con, nó muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
”
Hơi thở của Diệp Giai Nhi trở nên dồn dập: “Ba, đây là chuyện mà Hứa Mẫn Nhu tự tay làm! Ba cứ mặc kệ không quan tâm, nhắm mắt ngó lơ mọi chuyện như vậy sao?”
“Vậy thì phải như thế nào? Con trai của mình thì có thể đánh, có thể mắng, nhưng đây là con dâu kia mà?” Diệp Đức Huy thở dài nói: “Lúc đó anh trai con muốn kết hôn với cô ta ba mẹ đã không đồng ý, kết quả hai đứa chúng nó lại bỏ trốn tự tử, lúc trước đã không thể làm gì được, huống chi là bây giờ chứ?”
“Vậy thì làm sao đây, coi chuyện này như chưa từng xảy ra sao?” Diệp Giai Nhi cảm thấy quá hoang đường.
“Anh hai của con nghe lời Hứa Mẫn Nhu, bây giờ Hứa Mẫn Nhu bán nhà rồi, chắc chắn nó cũng sẽ chẳng ho he tiếng nào đâu.
”
Diệp Đức Huy nhìn Diệp Giai Nhi: “Cái tính của Hứa Mẫn Nhu như thế nào, sao ba lại không biết được? Nói thật, ba thật sự không trông mong tương lai cô ta có thể chăm sóc ba và mẹ con cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, chỉ cần cô ta không nhổ nước bọt vào chén cơm của ba mẹ là đã tốt lắm rồi! Bây giờ bán nhà, tiền cô ta cũng cầm, sau này ba người chúng ta không liên quan gì đến hai người bọn họ, từ xưa đến nay có bao giờ ba trông chờ gì vào anh của con đâu chứ…”
Diệp Giai Nhi tức giận đến mức móng tay bấm chặt vào thịt non, cô không có cách nào khác ư?
Chỉ cần tiền vào tay của Hứa Mẫn Nhu thì đừng hòng lấy lại được!
“Ba, con đồng ý với ba, nhà con có thể tìm, nhưng con có một điều kiện!”
“Giai Nhi con nói đi.
”
“Nhất định Hứa Mẫn Nhu sẽ lại tìm tới tận nơi, đến lúc đó nếu cô ta dám bước vào một bước, con sẽ đánh cô ta răng rơi đầy đất, ba mẹ không được cản con, đừng ai mong có thể che chở cô ta!” Cô cắn răng, gằn từng chữ.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc gật đầu lia lịa, đồng ý nghe theo cô.
Lúc này ngọn lửa giận bùng cháy trong ngực mới được đè xuống, Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho cô giáo Trần ở trường, nhờ cô tìm nhà giúp.
Ai ngờ, cuộc gọi này quả là đúng lúc, cô giáo Trần nói có người cho thuê nhà, để cô gọi điện cho chủ thuê hỏi thăm xem sao.
Trước kia Diệp Giai Nhi từng đến nhà của cô giáo Trần, đương nhiên cũng biết rõ kiến trúc, an ninh và giao thông rồi, nên rất nhanh chóng đồng ý.
.