CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1106

Trần Bội Linh gật đầu, kiểm tra thêm cũng phải, nhưng tới chỗ bác sĩ Trương là được, các bác sĩ khác không giỏi bằng bác sĩ Trương.

Hai người đang nói chuyện điện thoại, Lâm Nam Kiều nhíu mày, nhân lúc này, cô ta suy nghĩ rất nhiều.

Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Nam Kiều nhìn Trần Bội Linh: “Bác sĩ Trương ở bệnh viện nào? Bệnh viện tốt như vậy, có thời gian em cũng đi khám xem.”

Trần Bội Linh khẽ cười, nói địa chỉ bệnh viện và tên bác sĩ Trương.

Lâm Nam Kiều cảm thấy Trần Vu Nhất và cô ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh ta có vấn đề về phương diện này.

Đột nhiên, mà cũng không thể nói là đột nhiên, cũng chỉ trong thời gian hai tháng, sao bệnh tình lại nghiêm trọng đến mức này?

Trước kia, hồi vẫn còn ở bên nhau, khi ngủ cùng anh ta cũng chưa từng nghe nói anh ta có vấn đề về phương diện này.

Cuộc sống riêng tư của cô ta rất sạch sẽ, ngoại trừ Trần Vu Nhất ra thì không có người đàn ông nào khác, cô ta rất chú trọng cuộc sống riêng tư.

Bởi vì cô ta cũng không muốn mắc phải mấy căn bệnh kỳ quái, hơn nữa Trần Vu Nhất mắc bệnh này có ảnh hưởng gì tới cô ta không? Cô ta muốn tới hỏi bác sĩ đó một chút.

Vả lại, hai ngày nữa không phải Trần Vu Nhất cũng muốn tới đó kiểm tra sao, cô ta cũng có thể xem kết quả kiểm tra luôn.

Vừa hỏi xem căn bệnh này có ảnh hưởng gì tới cô ta không, có lây hay không, vừa tới xem kết quả kiểm tra.

Buổi tối.

Hoắc Đình Phong đang nói chuyện điện thoại thì Tô Chính Kiêu tới.

Nghe được nội dung cuộc trò chuyện, Tô Chính Kiêu nhướng mày rất cao, vẻ mặt phẫn nộ, vô cùng tức giận.

“Cậu cảm thấy hiện giờ cậu nói những lời này với con bé có thích hợp chút nào không? Con bé vừa ly hôn, còn có bệnh tim, cậu lại còn nói với nó như vậy!”

Sau khi ngắt điện thoại, Hoắc Đình Phong nhìn Tô Chính Kiêu, nhàn nhạt nói: “Tôi đang hỏi ý kiến cô ấy. Mức độ tôi có thể làm cũng chính là những chuyện trong khả năng cô ấy cho phép.”

“Đăng báo công khai bản hợp đồng trước hôn nhân của cậu và con bé ra ngoài, chắc chắn là muốn nói cho mọi người biết cậu và con bé kết hôn chỉ là một sự bố thí, thương hại với con bé!” Tô Chính Kiêu vẫn vô cùng tức giận.

Vẻ mặt Hoắc Đình Phong hiếm khi không vui, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Nghe rõ lời tôi nói rồi hẵng phát biểu. Hình như tôi chưa từng nói thế mà. Cơn tức giận này của cậu rất cuộc là đang tức với ai?”

Từ trước tới nay anh rất ít khi tức giận, nhưng khi thật sự tức giận, khí thế cũng sắc bén dọa người.

Tô Chính Kiêu cuồn cuộn lửa giận, lời nói như vậy khiến anh ta cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhịn xuống.

Nhưng lửa giận lại chất đầy trong lòng, không thể tiêu tan, lúc này anh ta đang nhẫn nhịn, nhưng lửa giận trong bụng không biết khi nào sẽ bùng nổ!

Hoắc Đình Phong có chút mệt mỏi, đầu ngón tay ấm áp xoa trán, không để ý đến anh ta nữa, dáng người cao lớn đứng lên, đi vào phòng ngủ.

Ngày mai Tô Hoài Giang sẽ tới đây, có vài lời anh muốn cô ấy nói với cô gái nhỏ quật cường kia…

Tô Chính Kiêu nắm chặt ly nước trong tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, còn nói có thể nhớ, có thể nhớ cả đời, hừ, lúc này cậu ta còn có thể nhớ được gì?

Cậu ta không nhớ gì cả, hiện giờ cũng chỉ nhớ tới việc yêu đương, và cả người phụ nữ kia thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc