CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2201

“Mau xin lỗi.” Lục Đông Thăng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta không muốn đắc tội với mấy người trước mặt này, bởi vì không đắc tội nổi.

“Em không!” Tính cách của Hạ Nhiên cũng quật cường giống như đầu trâu vậy.

Lão Tổng giám đốc đó cũng lên tiếng: “Không xin lỗi cũng được, uống hết chai rượu này thì tôi cho cô đi, xin lỗi hay là uống rượu, chọn một cái.”

Cười lạnh lùng, Hạ Nhiên không định tên thần kinh đó nữa, nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này lại bị Lục Đông Thăng kéo tay lại, anh ta thấp giọng nói: “Đừng chọc giận ông ta, anh đều làm vì Hạ Vũ.”

Nghe đến đây, Hạ Nhiên bỗng dừng bước chân, không nói thêm câu nào cầm chai rượu lên, cũng không xem rượu có mạnh không, cầm lên uống một hơi cạn sạch, sau đó rời đi.

Lục Đông Thăng còn bận đền tội với mấy người đó, không có thời gian đuổi theo cô.

Rượu đó là rượu mạnh, với kiểu uống đó của Hạ Nhiên, không say mới là lạ! Ra khỏi cửa phòng riêng, bước chân đã bắt đầu loạn nhịp, đứng cũng không vững, xiêu trái vẹo phải, trước mắt giống như cả bầu trời sao vậy.

Bầu không khí trong quán bar cuối cùng vẫn ảnh hưởng không tốt đến Huyên Huyên, Thẩm Trạch Hy không định ở lại đây.

Con bé này vốn dĩ tính cách đã hoang dã, còn ở nơi này nữa, tương lai không ai quản được!

Đưa Huyên Huyên ra khỏi phòng riêng, nhìn thấy trước mặt là nữ cảnh sát xui xẻo , ngồi dưới đất, Huyên Huyên hét to: “Chị cảnh sát ngực bự.”

Lúc này Hạ Nhiên say đến mất lý trí, đương nhiên cũng không để ý nổi đến Huyên Huyên, cứ như vậy ngồi ngây ngốc dưới đất.

Thẩm Trạch Hy nhìn mấy cái, thần thái và cảm xúc không thay đổi nhiều, dắt bàn tay nhỏ của Huyên Huyên, định rời đi.

“Chị cảnh sát ngực bự uống say rồi, chú nhỏ, đưa chị ấy cùng rời đi đi.”

“Chú trước nay không thích mèo say mèm, đặc biệt là phụ nữ uống lung tung, đến quên trời quên đất, đi thôi.”

Huyên Huyên không chịu đi, lắc cái mông nhỏ, mắng anh: “Chú nhỏ, sao chú không có tí trách nhiệm nào thế, ngực của chị ấy lớn như vậy, ở lại đây không an toàn!”

Thẩm Trạch Hy: “…”

Huyên Huyên muốn đưa cả Hạ Nhiên uống say nên không chịu đi, Thẩm Trạch Hy lại không chịu, sau đó Huyên Huyên lại giận dỗi, khóc lóc làm loạn, ngồi dưới đất khóc oa oa, dáng vẻ xấu xa.

Hết cách, Thẩm Trạch Hy và bé giao kèo sẵn, đưa đi cũng được, nhưng ai đưa đi thì người đó chăm sóc, Huyên Huyên gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Sau đó, Hạ Nhiên được đưa đi, Huyên Huyên ngồi ở ghế sau, còn nhân cơ hội sờ hai bên ngực, mềm mại quá, thảo nào chú nhỏ thích sờ!

Cũng may Diệp Giai Nhi không nhìn thấy hành động này, nếu không cô chắc chắn sẽ bị con bé vô liêm sỉ này làm cho tức chết!

Thẩm Trạch Hy đang lái xe, cánh tay trái tùy ý gác lên trên xe, tay phải cầm vô lăng, từ trong gương phản quang nhìn cô nhóc lo chuyện bao đồng đó: “Tổ tông, bây giờ phải đưa cô ấy đi đâu đây?”

Chớp chớp mắt, Huyên Huyên nghiêng đầu, nghĩ ngợi: “Chú nhỏ, vẫn là đưa về nhà chúng ta đi.”

Thẩm Trạch Hy nhìn chằm chằm cô nhóc hồi lâu: “Cô ấy là người lạ…”

“Chú nhỏ, chị ấy không phải người lạ, chị ấy là chị cảnh sát ngực bự, còn nữa, sao chú nhỏ không có chút lòng yêu thương nào vậy? Lẽ nào thầy giáo không dạy chú sao? Phải có lòng yêu thương, phải hay giúp đỡ người khác, người khác gặp khó khăn, thì phải ra tay giúp đỡ, chú xem bây giờ chú đang làm gì đấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc