CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



“Đây là việc của cháu, cháu tự lo được, cô chỉ cần dưỡng thương là được rồi.


Thẩm Trạch Hy không né tránh nữa mà đối mặt với vấn đề, giờ cậu ta càng tránh thì cô ta càng tò mò thôi.

Nói xong, cậu ta cúi người, ôm Thẩm Hải Băng lên rồi đặt cô ta lên xe lăn, sau đó đẩy cô ta ra khỏi phòng.

Mặc dù động đất nhưng bệnh viện không gặp vấn đề gì lớn, giữa bệnh viện có một hồ nước nhân tạo, bên cạnh là bãi cỏ và cây xanh.

Hít thở bầu không khí trong lành, lúc này cô ta cảm thấy rất sảng khoái, sự buồn tẻ bao trùm mấy ngày qua đã biến mất.

Đi qua hồ nhân tạo, Thẩm Trạch Hy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt, cậu ta liếc mắt một cái đã nhận ra: “Tiểu Trương.


Trợ lý Tiểu Trương dừng bước, đi tới: “Cậu hai, trợ lý Thẩm.


“Anh đi đâu mà vội vàng vậy?” Thẩm Trạch Hy nhìn tờ đơn anh ta cầm trên tay.


“Vừa mới có một lô thuốc cứu viện đến nên tôi đang kiểm kê danh sách trước khi mang đến kho thuốc.

” Tiểu Trương bận bịu chạy tới chạy lui nên trên trán đã chảy đầy mồ hôi.

“Vậy sao anh lại ở đây, còn bữa trưa của chị dâu tôi thì sao?”
Tiểu Trương thở hổn hển: “Mấy ngày nay tôi bận rộn chạy tới chạy lui, không có thời gian về chính phủ huyện, cho nên là cậu chủ mang đến cơm đưa cho chị dâu.


“Hóa ra là như vậy, được rồi, anh đi làm đi.

” Thẩm Trạch Hy vẫy tay với anh ta, vốn định mang cơm trưa đến cho cô, nhưng nếu anh cả đã mang đến rồi thì anh ta cũng không cần đem nữa.

Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt Thẩm Hải Băng hơi thay đổi, trong mắt cũng có chút ảm đạm.

Mặc dù trời nắng, nhưng thời tiết không đẹp lắm, gió lạnh thổi qua có phần se lạnh.

Đẩy đi được nửa tiếng, Thẩm Hải Băng nói trời lạnh nên hơi buồn ngủ, không muốn đi dạo nữa.


Vì vậy Thẩm Trạch Hy đẩy cô ta về phòng, sau khi nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng, ánh mắt cô ta đờ đẫn, mày nhíu chặt, hai tay chạm nhẹ lên ngực, cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Kể từ khi Diệp Giai Nhi bị thương ở chân thì anh cũng không đến bệnh viện nữa.

Lúc đầu cô ta còn cảm thấy bình thường, nhưng mấy ngày nay lại có phần lung lay, xoắn xuýt, do dự, băn khoăn.

Anh không đến thì cô ta có thể từ từ quên đi những chuyện khiến cô ta cảm động, sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà anh thật sự giống như cô ta muốn, vẫn không xuất hiện!
Lúc này, cô ta bỗng thấy mất mát, trống rỗng, cô ta rất hy vọng anh sẽ xuất hiện.

Những cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp như vậy khiến cô ta trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn có chút khổ sở.

Cho nên, hôm nay Thẩm Trạch Hy đến bệnh viện, cô ta mới hỏi thăm tin tức của anh.

Nghe nói ngày nào anh cũng rất bận, cô ta nghĩ chắc anh không có thời gian tới đây, cho nên lúc đó cô ta đã mỉm cười, cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mà sau khi gặp Tiểu Trương thì cô ta mới biết, nụ cười và sự nhẹ nhõm lúc đó thật sự đáng mỉa mai biết bao.

Anh không có thời gian đến bệnh viện, nhưng lại có thời gian trở về chi nhánh công ty vào mỗi buổi trưa….


Bình luận

Truyện đang đọc