CHƯƠNG 1335
“Chị ấy thực sự có thai?” Lâm Nam Kiều thực sự sửng sốt, cuối cùng từ tốn nói: “Cho dù đây là lần thứ hai trải qua chuyện này, nhưng em vẫn đau đến mức không thở nổi, chắc hẳn chị ấy đau khổ lắm, em muốn đi thăm chị ấy.
”
Không để ý tới lời cô ta, Trần Vu Nhất chỉ hỏi: “Rốt cuộc buổi sáng đã xảy ra chuyện gì?”
Khẽ giật mình, rồi Lâm Nam Kiều ra vẻ tủi thân nói:
“Buổi sáng em và chị cùng đi xuống lầu, chị ấy ở phía trước còn em ở phía sau.
Em lỡ trượt chân, giẫm lên chân của chị ấy, anh biết mà, kể từ khi cái chuyện khó tin kia xảy ra, quan hệ giữa em và chị vẫn không được tốt, có lẽ vì chị ấy vẫn còn ghét em nên chị ấy đã đẩy mạnh một cái, em lăn xuống cầu thang.
Ai biết được chị ấy không đứng vững nên ngã xuống theo.
Đáng thương cho hai đứa bé vẫn chưa thành hình.
”
Vừa nói, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống như những hạt châu.
Thật ra, phải cảm ơn nỗi đau từ cơ thể truyền đến, chính nhờ có nỗi đau này, cô ta mới có thể khóc lóc thảm thiết như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Trần Bội Linh bước vào, thân thể đang trong tình trạng vô cùng yếu ớt, bước chân dưới chân càng thêm chếnh choáng.
Mặc dù có Cát Mỹ Ngọc ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng cô ta vẫn đi lại rất khó khăn.
Khó khăn lắm mới bước đến bên giường, Trần Bội Linh mặt không còn chút máu, tát Lâm Nam Kiều như điên, rống lên một tiếng xé lòng: “Trả con cho tôi, trả con cho tôi….
”
Lâm Nam Kiều vừa tránh né vừa đau đớn hét lên: “Con của tôi cũng mất rồi, nó mất rồi! Nếu không phải chị đẩy tôi thì đã không có chuyện gì xảy ra!”
“Cô dám ngụy biện! Cô còn dám ngụy biện! Con của tôi là do cô hại mất! Đều là do cô!” Trần Bội Linh hét lớn một tiếng, cố gắng túm lấy Lâm Nam Kiều.
“Vì chị đẩy tôi mạnh một cái nên con của tôi cũng mất rồi đấy!” Để khiến bản thân diễn giống thật hơn, Lâm Nam Kiều cũng dùng hết sức nắm lấy Trần Bội Linh.
Sau khi sảy thai, đương nhiên cả hai người đều vô cùng yếu ớt, tranh cãi một hồi thì cả hai cùng ngất xỉu.
Trần Vu Nhất cúi người ôm lấy Trần Bội Linh, trở về phòng bệnh đặt cô ta lên giường, gọi bác sĩ xong liền bước ra ngoài, định quay lại nhà họ Trần một chuyến.
Rốt cuộc thì sáng nay đã xảy ra chuyện gì, anh phải quay về để tìm hiểu rõ.
Rất nhanh anh đã về nhà họ Trần, anh đi thẳng tầng hai, lấy camera giám sát ở góc ra.
Bên trong chiếu rất rõ, thực sự Lâm Nam Kiều đã vô tình đạp vào chân của Trần Bội Linh, sau đó Trần Bội Linh đẩy mạnh cô ta một cái, rồi cả hai cùng lăn xuống bậc thềm …
Trần Vu Nhất như thể nhàn rỗi không có việc gì, thân thể thon dài dựa vào trên ghế sô pha, tùy ý cởi cúc áo khoác, ném xuống giường, ngón tay bấm vào video hết lần này đến lần khác, tua tới, tua lui, rồi lại tua.
Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ không mảy may nghi ngờ lời nói của Lâm Nam Kiều, chỉ cần cô ta nói gì anh cũng sẽ tin.
Nhưng bây giờ, đã bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, anh không còn tin tưởng vào cô ta nữa!
Ngón ngay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, phát lại, kết thúc, phát lại, kết thúc.
Ánh mắt của Trần Vu Nhất ngày càng âm trầm hơn, ngày càng lạnh lùng hơn.