CHƯƠNG 1102
Im lặng vài giây, Thân Nhã cất bước, tiếp tục đi về phía trước, cô không có ý định né tránh anh.
Cô cách anh một đoạn rất xa, nhưng như đã nhận ra sự tồn tại của cô, anh bỗng nhiên quay mặt lại, nhìn từ phía xa, rất chăm chú.
Hai người nhìn nhau, khoảnh khắc đó, dòng điện cực kỳ mãnh liệt, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy co người lại, run rẩy.
Hoắc Đình Phong trả lại ly nước cho bảo vệ, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, nói lời cảm ơn, sau đó đôi chân dài mê người cất bước, đi từng bước về phía trước.
Thân Nhã đứng tại chỗ, không đi nữa, kéo chiếc túi xách hơi trượt khỏi vai lên.
Chiếc quần tây màu xám của anh tạo thành đường cong, bước chân dài rộng đi gần về phía cô.
Khoảng cách không gần nhưng Thân Nhã có thể cảm giác được anh hùng hổ bước tới, khí chất từ người anh phả ra rất mạnh mẽ, áp bức.
Cuối cùng, Hoắc Đình Phong dừng lại trước mặt cô, cách cô chỉ một bước xa, có lẽ thời gian ngồi hơi lâu, khuôn mặt tuấn tú, đĩnh đạc đã hơi ửng đỏ.
Sau đó, đôi môi gợi cảm mấp máy, giọng nói trầm thấp cất lên từng câu từng chữ.
“Anh đợi em ba tiếng đồng hồ…”
Giọng nói tuy trầm nhưng êm tai, khiến người ta rung động.
“Vì sao lại lên xe anh ta? Em ghét anh ta như vậy, đâu cần lên xe anh ta, dù là vì né tránh anh cũng không cần phải như vậy. Anh càng không thích nhìn thấy em ngồi trên xe anh ta vì anh…”
Anh cách cô rất gần, hơi thở trầm thấp nóng rực phả lên đầu cô.
Thân Nhã cảm thấy hơi căng thẳng vì anh hành động như vậy. Cô hít sâu một hơi, mặt lạnh lùng, mở miệng nói: “Khi nói chuyện có thể đứng cách xa tôi một chút, duy trì khoảng cách hợp lý được không?”
Hoắc Đình Phong đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt càng sâu như lốc xoáy: “Vì sao phải duy trì khoảng cách thích hợp?”
“Tôi luôn không thích người khác đứng quá gần khi nói chuyện.” Vừa nói Thân Nhã vừa lui về sau hai bước, vì anh đứng yên bất động nên cô lùi bước.
Nhưng cô vừa lùi thì anh lại cố ý bước tới, ép sát: “Thật sự không thích người khác đứng gần khi nói chuyện, hay là khi đối mặt với anh sẽ cảm thấy căng thẳng?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Loại cảm giác này rất đáng ghét, cảm giác áp bức ngột ngạt khiến Thân Nhã rất ghét.
Nhưng lời nói sắc bén của anh lại dễ dàng trúng vào tim đen của cô.
“Đương nhiên là vế đầu…” Thân Nhã ngẩng đầu, dáng vẻ cương quyết: “Còn nữa, vì sao tôi phải căng thẳng?”
“Vì, em có ý với anh…” Hoắc Đình Phong nói, anh cố ý nói chậm lại.
Anh là một người đàn ông trưởng thành, dù là trong tình yêu hay ngoài xã hội, cũng càng hiểu thể hiện sức quyến rũ của bản thân như thế nào.
Thật ra, những lời cũng là bình thường, nhưng vì anh nói chậm nên mang tới cảm giác trêu chọc, mờ ám.
Cách nói chuyện như vậy cực kỳ dễ khiến phụ nữ mặt đỏ tim đập, trong lòng không yên, gương mặt Thân Nhã ửng đỏ, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong một chốc.
Sự lý trí bình tĩnh của cô nhanh chóng quay lại, vẻ mặt rất lãnh đạm, lại một lần nữa lên tiếng hỏi: “Có vài lời tôi không thích nói lại, chúng ta đã chia tay rồi, hơn hai mươi ngày trước, anh hẳn là nhớ rõ.”
“Anh nhớ rõ, đương nhiên cũng hiểu em để ý thời gian chúng ta chia tay như thế nào…” Giọng nói luôn trưởng thành của Hoắc Đình Phong hiếm khi có vài phần không đứng đắn: “Giờ phút này, anh đang theo đuổi em lại từ đầu…”
Thân Nhã không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, cũng không có ý định lên tiếng.