CHƯƠNG 1282
Nghe vậy, Thân Nhã nhíu mày, sững người tại chỗ, cảm ơn? Cảm ơn Lâm Nam Kiều?
“Nếu không có cô ta, em và anh cũng chỉ dừng ở giai đoạn quen biết, có lẽ sẽ phát triển trở thành bạn bè, nhưng sẽ không có qua lại sâu hơn, anh không thể có em giống như bây giờ, cho nên đối với sự xuất hiện của cô ta, anh rất cảm ơn, lúc này có phải cũng cảm thấy anh rất ích kỷ không?”
Anh mở miệng, lại nói: “Có điều cho dù ích kỷ, anh của lúc này cũng cảm thấy rất vui sướng, sự xuất hiện của cô ta mang tới cho anh cơ hội, lại mang tới đau đớn khó nói thành lời cho em, những tổn thương em phải chịu anh cho rằng cũng là nên phải trải qua để cùng anh yêu nhau, anh sẽ càng thương em hơn, yêu và che chở cho em…”
Thân Nhã đột nhiên nghĩ tới một câu, có lẽ, tổn thương lúc đó chỉ là vì sự gặp gỡ tốt hơn của sau này.
“Em không muốn anh có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn anh yêu thương che chở em, những tổn thương trước kia có lẽ là chuyện để em trưởng thành buộc phải trải qua, chúng ta chỉ là cặp đôi bình thường, sẽ cãi nhau, sẽ phạm sai.
” Cô nói: “Những chuyện trước kia chỉ là quá khứ của em, không liên quan tới anh.
”
Cô không muốn anh có suy nghĩ như vậy, nếu không anh sẽ càng ngày càng dung túng cô.
“Được….
” Anh khẽ mỉm cười, gật đầu, cúi người, hôn lên khóe môi của cô.
“Còn nữa anh trước giờ đều không ích kỷ, khi gặp được tình yêu, đó chẳng qua là phản ứng bình thường mà ai cũng có, em cũng thích sự ích kỷ đó của anh.
”
Hoắc Đình Phong nhướn mày, giọng nói trầm thấp rất nhẹ nhàng: “Có biết em như vậy rất mê người không?”
“Biết.
” Cô gật đầu, cười híp mắt, không hề e ngại: “Anh từng nói, bất luận em làm gì cũng mê người cả.
”
“Phải…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lâm Nam Kiều lúc này rất đè nén, cô ta không biết mình bây giờ trong hoàn cảnh nào nữa, cũng không biết Trần Vu Nhất nghĩ như nào.
Đã một sáng không có ăn gì, cô ta đâu có ăn nổi, mà Cát Mỹ Ngọc cũng không gọi cô ta, Trần Bội Linh cũng vẫn ở dưới tầng.
Trên TV đang phát tin tức đó hết lần tới lần khác, cô ta chỉ cảm thấy chướng mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ muốn đập TV đi.
Hoàn cảnh của cô ta lúc này vốn tiến thoải lưỡng nan, không ngất được, cũng không giải thích được, sợ lộ sơ hở.
Điện thoại đã sắp bị gọi cháy máy rồi, không chịu được, trực tiếp khóa máy, ném ở đằng xa.
Cô ta dùng điện thoại bàn trong nhà gọi điện cho Trần Vu Nhất, âm thanh truyền tới lại là không có ai nghe, lần này, trong lòng không khỏi càng hoảng sợ.
Trước giờ không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến thế, ngồi khó yên, đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng dậy.
Đang thất thần, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Trần Bội Linh lại lao vào, vẫn đấm đá túi bụi: “Cô tốt nhất mong chuyện này có thể nói rõ, nếu không nhìn chết ở trong tay tôi như nào đi!”
Lâm Nam Kiều liên tiếp nói là hiểu lầm, sau đó tránh né, dưới tầng truyền tới âm thanh, giống như là Trần Vu Nhất trở về rồi.
Thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh Trần Vu Nhất ở dưới tầng nói chuyện với Cát Mỹ Ngọc, bỗng chốc những triệu chứng kia tập kích, hai chân của cô ta không khỏi bắt đầu run rẩy, mềm nhũn, đứng không vững, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, phải làm sao đây, sợ quá!
Sau đó tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng Trần Vu Nhất đi vào, cho dù mềm nhũn, sợ hãi, Lâm Nam Kiều vẫn cố chống đỡ, túm tay áo của anh ta.