CHƯƠNG 403
Đôi mắt hẹp dài bất giác hất lên, anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Thẩm Trạch Hy, chỉ cảm thấy cảnh này thật chướng mắt mà.
Nhoi qua nhoi lại, Huyên Huyên ở trên đùi Thẩm Trạch Hy không ngồi yên lúc nào, cứ lộn xộn tới lui, bỗng nhiên, cô bé trượt chân, chân tuột khỏi chân của Thẩm Trạch Hy, ngay sau đó, cả người đều ngã nhào ra đất.
Thẩm Trạch Hy biến sắc, lúc chuẩn bị giơ tay ra, Thẩm Hoài Dương ở bên cạnh lại nhanh tay hơn anh ta, bàn tay to nhanh chóng đưa ra ôm lấy Huyên Huyên suýt té ngã ra đất, trong giây phút ấy, bàn tay to của anh vô tình hay cố ý lướt qua đầu Huyên Huyên, tới khi tay rời đi, trong lòng bàn tay đã có thêm mấy sợi tóc suôn mượt.
Huyên Huyên thật sự bị dọa tới rồi, gương mặt tròn trịa trắng hồng bị dọa trắng bệch ra, nhưng không có khóc.
Ôm lấy Huyên Huyên, cảm giác mềm mại khi tiếp xúc khiến người Thẩm Hoài Dương hơi đơ ra, anh chưa bao giờ ôm trẻ con, chưa từng biết ôm đứa nhỏ lại là loại cảm giác này.
Vừa thấy là anh, Huyên Huyên lập tức ôm lấy đầu, nghiêng người về phía Diệp Giai Nhi, uất ức quyệt miệng nhỏ: “Cô ôm, muốn cô ôm.”
Diệp Giai Nhi bị cảnh tượng vừa rồi làm cho mồ hôi lạnh túa ra đầy người, cô vội vàng bế Huyên Huyên ra khỏi vòng tay của Thẩm Hoài Dương: “Nói cho cô biết con có bị thương ở đâu không?”
“Không ạ.” Huyên Huyên cũng không khóc, chỉ hơi sợ hãi, con bé chỉ dựa vào người, ôm lấy cổ Diệp Giai Nhi.
Thẩm Hoài Dương lặng lẽ nhét những sợi tóc đó vào túi quần tây của mình, thần sắc trên gương mặt không một ai có thể nhìn ra được, thâm sâu giống như một vòng xoáy.
Thẩm Trạch Hy cũng sợ hãi đến mức lòng bàn tay nóng lên, anh ta nhìn Huyên Huyên, trêu cho cô bé vui lên để tất cả những sự sợ hãi trước đây đều quên biến hết.
Thẩm Hoài Dương đứng dậy, chào Thẩm Trạch Hy, ánh mắt lướt qua người Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên rồi mới rời đi.
Nhìn thấy anh đi rồi, cuối cùng Diệp Giai Nhi mới được thở phào một hơi nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa được buông xuống.
Những câu nói kia của Thẩm Hoài Dương rõ ràng là đang ám chỉ Huyên Huyên, anh đã phát hiện ra gì đó về thân phận của con bé, cô không thể để mặc để mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy.
Cô nhất định không thể để Thẩm Hoài Dương cướp đi Huyên Huyên, nhất định là không!
Đi dạo một buổi chiều, tình cảm của Thẩm Trạch Hy và Huyên Huyên phát triển nhanh chóng, đến khi đi tới dưới nhà, hai người vẫn lưu luyến không muốn rời.
“Chuyện chị và Huyên Huyên đi Tân Hải, em sẽ không nói cho bất cứ ai trong nhà họ Thẩm biết nhưng có một điều kiện, em muốn đi Tân Hải thăm Huyên Huyên thì chị không được ngăn cản.”
Diệp Giai Nhi cũng không tiện ngăn cản, cô chỉ gật đầu: “Được.”
Trong lòng cô đã đưa ra quyết định, ngày mai nhất định phải rời đi, không thể kéo dài thêm được nữa, câu nói cuối cùng của Thẩm Hoài Dương làm cô cảm thấy nguy hiểm.
Ánh mắt của Thẩm Trạch Hy vô tình lướt qua vết cắn gần như đã mờ trên cổ cô, lông mày chau lại, khuôn mặt đẹp trai hơi tối đi và trở nên thâm trầm hơn… Diệp Giai Nhi không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của anh ta, từ đầu đến cuối chỉ chìm đắm trong suy nghĩ, nghĩ về những chuyện của mình.
“Được rồi, lên lầu thôi, Huyên Huyên đã buồn ngủ rồi.” Thẩm Trạch Hy rời mắt đi, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Huyên Huyên. Chơi cả một ngày trời, cô bé thật sự đã mệt rồi, lúc này hai mí mắt đã đang đánh nhau.