Chương 1660
Nếu là trước kia anh nói những lời này, chắc chắn cô sẽ cảm động và vui mừng lắm.
Nhưng bây giờ..
Tiếc là cuộc đời nào có nếu như.
“Tôi biết em vẫn còn bận lòng chuyện tôi từng muốn giết em ở trong phòng sách. Chuyện đó vốn không phải là ý định của tôi. Lúc cảm xúc đó trào dâng, đến chính tôi cũng không thể khống chế nổi bản thân mình!”
“Bác sĩ nói trong lòng tôi có bóng đen tâm lý. Em chỉ biết Tả Như Bội chết nhưng lại không biết cô ấy chết thế nào…”
Tô Chính Kiêu đứng dậy rồi ngồi xuống bên giường, đối diện với cô.
Anh nhìn cô chăm chú, chầm chậm kể lại nguyên nhân cái chết của Tả Như Bội.
Đường Tiểu Nhiên nghe xong không khỏi siết chặt đôi đũa trong tay. Cô không biết rằng còn có ẩn tình như vậy!
Một người phụ nữ tốt đẹp như thế mà lại phải chết tức tưởi!
Cô ấy xinh đẹp như vậy mà phải chết quá đáng thương!
“Tôi luôn nghĩ rằng, nếu hôm đó tôi không đưa những bức ảnh kia cho mẹ Hoắc thì mẹ Hoắc cũng không qua đó tìm Tả Như Bội. Nếu thế, bi kịch ấy sẽ không xảy ra!”
“Tôi cảm thấy là tôi đã hại chết cô ấy. Tôi là đầu xỏ tội đồ của chuyện này, cho nên mỗi tối tôi đều gặp ác mộng, trong cơn ác mộng là dáng vẻ chết thảm của cô ấy, không thể nào ngủ được…”
Anh nói nhát ngừng:
“Mãi cho đến gần đây tôi đến bệnh viện tâm thần, bác sĩ kê thuốc an thần thì mới có thể ngủ đến sáng.”
“Dáng vẻ trước lúc chết của cô ấy đã in sâu trong tâm trí, cho nên những cảm xúc ấy mới bùng lên, khiến tôi làm ra chuyện cực kỳ đáng sợ.”
“Còn một chuyện nữa em không biết. Hồi còn ở thành phố S, khi tôi mất khống chế bắt cóc Thân Nhã. Lúc ở trong rừng cây trên núi hoang, thiếu chút nữa tôi đã giết chết cô ấy.”
“Cuối cùng, may mà Hoắc Đình Phong đến kịp lúc. Sau khi tỉnh lại, tôi tự báo cảnh sát và bị giam vào tù ở thành phố S.”
“Cậu ấy vẫn niệm tình nghĩa bạn bè mà thả tôi ra tù. Sau đó cậu ấy ém chuyện này đi nên mới không ai biết.”
Ngón tay Đường Tiểu Nhiên run rẩy. Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối khi anh quay về qua đêm tại căn hộ ở nước K!
Cả người anh lấm bẩn, trên mặt có vết thương, còn có cả bụi bẩn nữa, trông y hệt một tên ăn mày!
Đường Tiểu Nhiên không nói câu nào.
Cô cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cháo.
Quả thực, những thứ mà cô biết hoàn toàn chỉ là bề ngoài thôi, chứ không hề biết một chút nào mọi chuyện sâu bên trong cả.
“Thực ra từ khi tôi và anh còn chưa ly hôn, tôi đã cố gắng thử hòa nhập vào cuộc sống của anh, muốn hiểu rõ nỗi cô đơn của anh. Nếu như trước khi ly hôn anh nói với tôi những chuyện này, tôi sẽ vui đến mấy ngày mấy đêm không thể ngủ.”
“Quen biết chín năm, kết hôn tám năm, lần đầu tiên anh mở lòng mình với tôi. Làm sao tôi có thể không kích động được?”