CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1099

“Công trình này là do Tiểu Thân tự nguyện trao đổi mà, phải không?” Giám đốc cười, nhìn Thân Nhã.

Thân Nhã cười khẩy, đúng là cạn lời mà. Cô cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở đó, mặc cho giám đốc muốn nói gì thì nói.

“Vả lại công ty mới có người xin nghỉ phép thai sản, công trình đã tiến hành đến giai đoạn trọng yếu nhất, không có người phụ trách thì sao mà được? Chủ tịch Trần, anh thông cảm cho chúng tôi được không?”

Trần Vu Nhất híp mắt, gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đào hoa hơi chuyển động: “Chứ không phải là vì dù sao hợp đồng cũng đã tới tay nên tỏ thái độ với tôi thế nào cũng được à?”

Giám đốc thoáng căng thẳng, cơ mặt đang mỉm cười cũng giật giật, cứng ngắc: “Chủ tịch Trần nói gì thế, chúng tôi đâu dám, công ty thật sự không còn cách nào khác, mong chủ tịch Trần thông cảm.”

Trần Vu Nhất nói tiếp: “Muốn khiến tôi thông cảm thì quả thực không khó, nhưng anh cũng nên bày tỏ thiện chí chứ nhỉ?”

Lúc nói câu này, ánh mắt của anh ta dừng trên người Thân Nhã, chỉ trong chốc lát thể hiện ý tứ rất rõ ràng.

Giám đốc rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, làm sao có thể không hiểu cho được?

“Vậy thì… dù sao hôm nay công việc của Tiểu Thân cũng không nhiều cho lắm, chủ tịch Trần hẳn là có chỗ không hiểu về bản thiết kế, hôm nay để Tiểu Thân đi cùng chủ tịch Trần, giải thích thắc mắc cho anh nhé.” Giám đốc nói rất hùng hồn.

Thân Nhã vẫn cười khẩy, không quên đáp một câu: “Không đi, không có thời gian, hôm nay còn bận việc.”

Giám đốc cắn răng, Tiểu Thân đúng là không biết nể mặt. Sau lưng Trần Vu Nhất, Thân Nhã nói nhỏ với giám đốc: “Tôi xin nghỉ phép ba ngày.”

Đây rõ ràng đang ra điều kiện, nhưng giám đốc lại không thể không đồng ý. Anh ta cắn răng, gật đầu.

Bước vào thang máy, hai người đi xuống lầu. Đến khi thang máy dừng ở lầu một, cửa mở ra, một đám người bất chợt đập vào tầm mắt.

Đi đầu là Hoắc Đình Phong mặc một bộ vest màu đen, đứng thẳng, chân dài dáng cao, rất hợp với quần tây, tay tùy ý đút túi.

Hai người chạm mặt nhau, Thân Nhã ngẩn người, sau đó dời tầm mắt, không để ý đến nữa, cũng không nói tiếng nào.

Nhưng vào lúc Thân Nhã đi ra, trong con mắt của Hoắc Đình Phong tràn ngập bóng hình cô, anh nhìn chăm chú hồi lâu.

Thân Nhã cúi đầu, ôm tập tài liệu bước nhanh qua anh, bộ đồng phục mặc trên người quét qua góc áo vest của anh.

Trên bộ vest của anh có mùi hương sữa tắm thoang thoảng, rất thơm, cô có thể ngửi thấy.

Còn trên người cô có mùi dầu gội đầu hương quýt, anh cũng có thể ngửi được.

Trần Vu Nhất đi theo phía sau hai người họ, mỉm cười, thấy tình hình hiện tại của hai người họ, trong lòng anh ta rất vui.

Trên tay Trần Vu Nhất còn cầm áo phao của Thân Nhã mà vừa nãy đồng nghiệp mới đưa cho cô, lúc đi qua người Hoắc Đình Phong, anh ta có cảm giác kiêu ngạo thấy rõ.

Dĩ nhiên Thân Nhã cũng nhìn thấy, cô cau mày, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra sự kiêu ngạo đó vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc