CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

 

CHƯƠNG 2125

Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Người đàn ông từng trải sẽ càng lúc càng chín chắn, cũng càng lúc càng hạn chế bản thân, nghiêm túc đối mặt với tình cảm và nhân tình thế thái.

Nhưng sự từng trải chỉ khiến người phụ nữ đau xót, cố trở nên mạnh mẽ và nghi ngờ tình cảm của người đàn ông.

Lúc bạn lựa chọn một người đàn ông khác, sao có thể biết được mình rốt cuộc lựa chọn người đàn ông có tính cách thế nào?

Có thể lại bị tổn thương không?

Không ai có thể hiểu rõ đối phương ngay từ đầu, có nhiều rất vấn đề chỉ xuất hiện sau khi kết hôn.

Người phụ nữ vĩnh viễn không dám cam đoan người đàn ông mình gặp sau đó sẽ tốt hơn bây giờ.

Hoắc Đình Phong không nói ra lời này, anh ta cảm thấy nên dừng thì dừng.

Đối với chuyện của người khác, mình nói ra đề nghị của mình là được rồi, đừng tham dự quá sâu!

Một cuộc hôn nhân, một đời người, ai cũng cần phải trưởng thành, bất kể là đàn ông hay đàn bà, người vợ hoặc người chồng.

Từ trưởng thành đến chín chắn lại cần phải trải qua một quá trình nhất định.

Quan trọng nhất không phải là phạm sai lầm, mà không phạm phải sai lầm vốn có khả năng chọn lựa, không thể cứu vãn, như vậy còn có cơ hội để sửa sai.

Hoắc Đình Phong cảm thấy bây giờ mình có thể xử lý mọi chuyện một cách toàn diện, chính là món quà do những trải nghiệm trước đây trao tặng cho mình.

Ai cũng cần thử thách của thời gian, lại trải qua một số việc, đây chính là cuộc sống, cuộc sống chân thực, muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.

Trần Diễm An quay vào phòng bệnh, vẫn cầm điện thoại di động trong tay nhưng không nói gì, chỉ ngồi ở đó.

Quý Hướng Không nhìn cô, nghi ngờ nhíu mày: “Sao vậy? Ai gọi điện thoại cho em thế?”

Trần Diễm An không trả lời anh.

Từng câu nói của Hoắc Đình Phong lại thỉnh thoảng hiện ra trong đầu. Cô rất yên tĩnh.

Cô biết, những lời nói từ người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chín chắn như Hoắc Đình Phong chắc chắn phải có đạo lý nhất định.

Quý Hướng Không thấy cô cứ im lặng như vậy thì không nói nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài một tiếng, đôi mắt tối tăm, ảm đạm và không có tinh thần.

Không biết rốt cuộc bao giờ thì cuộc sống như thế, ngày tháng như thế mới kết thúc? Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì cô mới chịu mở lòng với anh? Anh không cần quá nhiều, một chút thôi, chỉ cần một chút là được rồi.

Phòng bệnh lớn như vậy, hai người đều không nói gì, mải suy nghĩ chuyện của mình.

Trần Diễm An đang nghĩ tới tương lai của mình. Dựa vào năng lực của mình bây giờ, muốn một mình nuôi Huyền Diệp trưởng thành cũng không phải là vấn đề.

Sau này, cô thật sự không kết hôn nữa sao?

Cô đặc biệt cẩn thận lại nghiêm túc cân nhắc về vấn đề này. Nếu không kết hôn nữa, từ nay về sau cô và Huyền Diệp sẽ sống cuộc sống hai người.

Cô đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến Huyền Diệp, cô…

Cô sống trong gia đình đơn thân từ nhỏ tới lớn, chỉ có mẹ, không có ba, cô luôn nghĩ tới ba, muốn có ba, rất hâm mộ các bạn nhỏ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc