CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1551

Từ nay về sau chính là người xa lạ.

Đường Tiểu Nhiên trở lại chung cư, đồ nào nên dọn đều đã dọn xong hết rồi.

Căn nhà này là do Tô Chính Kiêu đứng tên.

Bây giờ hai người đã ly hôn, đương nhiên không thể ở lại đây nữa.

Xách vali của mình, cô vô hồn bước đi không có mục đích.

Thực tế to như thế, nước K lại rộng như thế, nhưng đáng tiếc là không có nơi nào thuộc về Đường Tiểu Nhiên cô, lại càng không có người nào chờ đợi cô.

Mất đi hôn nhân, không còn Cảnh Hiên, cái gì cũng không có.

Tám năm trước cô như một chiếc lá sống một cuộc sống đau khổ, nhưng mà bên cạnh vẫn còn có Cảnh Hiên, có khổ đi nữa cô cũng không cảm thấy mệt, cô có chỗ dựa, là chỗ dựa tinh thần.

Còn bây giờ, cô là chiếc lá sẽ phải lụi tàn vào mùa thu.

So với cô của tám năm trước với cơ thể đầy vết thương, lần này cô không còn chỗ dựa, cứ ngơ ngơ ngác ngác…

Đi khắp cả nước K mà chẳng có mục đích, cô đã đi quá lâu, đợi đến lúc mặt trời chậm rãi ngả về hướng tây, cô mới ý thức được ở nước K, cô ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.

Mặc dù đang nằm viện trị liệu, nhưng cuối cùng cũng phải có một nơi thuộc về mình để trở về.

Quan trọng nhất chính là trước tiên phải đi tìm phòng ở, bố trí chỗ ở xong xuôi.

Giá phòng ở nước K khá cao, hoàn cảnh tốt, ở khu trung tâm thành phố thì cô không có tiền thuê nổi mấy chỗ đó.

Cuối cùng, gần như là cô phải lật tung những con hẻm nhỏ ở nước K mới có thể tìm được một căn rất nhỏ, không có phòng ngủ, chỉ có phòng vệ sinh và phòng khách, nhưng mà giá khá rẻ.

Cô quyết định ở chỗ này.

Lúc rời khỏi, chủ cho thuê có nói một câu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước, trong căn phòng này từng có người chết, nhưng mà đã là chuyện của năm sáu năm trước rồi, mất công đến lúc đó cô nghe hàng xóm đồn này đồn nọ rồi nói tôi lừa gạt cô.”

Đường Tiểu Nhiên bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Nghe nói như vậy, cô nhẹ giọng nói một câu: “Ngay cả cái chết tôi còn không sợ, sao có thể sợ ma quỷ được?”

Bây giờ cô không có gì để sợ nữa.

Chủ cho thuê nhíu mày, không ngờ rằng cô gái này cũng khá gan dạ.

Chủ cho thuê rời đi, Đường Tiểu Nhiên lấy hết những thứ trong vali ra ngoài, sau đó ngồi xổm ở đó mà dọn dẹp.

Trong phòng khách có dụng cụ nấu ăn, cô vẫn còn chưa ăn tối, bên mình còn chút gạo, cô chọn nấu cháo. sau khi nấu xong liền bưng hai bát ra bàn, sau đó nhỏ giọng gọi: “Cảnh Hiên, rửa tay ăn cơm thôi con.”

“…”

Nhưng quanh quẩn trong phòng chính là sự yên tĩnh và cô đơn, không có bất cứ âm thanh gì, cũng không có tiếng ai đáp lại.

Yên lặng một lát, Đường Tiểu Nhiên mới phản ứng được cô và Cảnh Hiên đã tách ra rồi. Ngồi trước bàn ăn, trong tay cầm thìa chậm rãi khuấy cháo ở trong bát, trong nháy mắt không còn muốn ăn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc