Chương 1831
Nhưng tỉnh táo chỉ duy trì mấy giây đồng hồ, trước mắt lại mơ hồ, biến thành một mảng hồng hồng, căn bản không thấy rõ cái gì trước mặt.
Cảm giác mơ màng rất mạnh, nhưng ý thức của Trần Diễm An cũng không tính là quá mơ hồ.
Cô cảm giác mình tuyệt đối không thể tiếp tục lái được, chắc chắn phải dừng xe.
Lại lắc cái đầu nặng nề, chân của cô tìm phanh xe, sau đó đạp một cước xuống.
Nhưng ai ngờ! Xe không chỉ không dừng lại như ý muốn, mà càng như tên bay vút ra ngoài, trong lúc mơ màng, cô nhầm chân ga thành chân thắng.
Trước sau đều là xe, cô giẫm chân này xuống, xe xông thẳng lên trước sau đó là tiếng va chạm vang dội!
Ngay sau đó lại tiếng phanh gấp chói tai, loạn cào cào trộn lại một chỗ, đâm thẳng vào màng tai phát đau
Đầu Trần Diễm An nặng nề đập xuống tay lái, lập tức sưng lên.
Cô hít thở sâu, cố gắng mở cửa xe, lảo đảo ngã xuống xe.
Trật tự giao thông xung quanh đã hỗn loạn, rối thành một đám.
Cô cảm thấy rất không ổn, ngồi chồm hổm trên đất, hai tay chống trán, rất là khó chịu.
Rất nhanh, cảnh sát giao thông đã chạy đến, Trần Diễm An va vào là một chiếc Huyndai thành phố B, bên trong một nam một nữ, thương thế của người đàn ông tương đối nhẹ, chỉ hơi trầy da, nhưng người phụ nữ lại rất nghiêm trọng, cả mặt đầy máu, đã hôn mê.
Người phụ nữ lập tức được đưa đến bệnh viện, cảnh sát đi qua, đưa Trần Diễm An lên xe, đi về đồn cảnh sát.
Trên đường đi, cô đều cảm thấy chính mình hỗn loạn, cực kỳ chóng mặt, cảnh sát lái xe cũng chú ý đến, nói: “Tình trạng của cô ấy có chút không đúng lắm, sao cứ luôn gõ đầu mình?”
“Tình huống này, nếu không phải say rượu lái xe, chính là dùng mấy thứ kia, lái xe về trước rồi nói.” Cảnh sát ngồi phía sau nói.
Đưa đến đồn cảnh sát, Trần Diễm An càng không ngừng gõ, không chịu nổi, cô đụng nhẹ vào tường.
Lúc cảnh sát hỏi cô, cô một chữ cũng không nghe vào.
Sau đó, cảnh sát lại cho cô kiểm tra nồng độ cồn, kết quả thể hiện cô không uống rượu.
Hai người cảnh sát đang ở bên cạnh cô thì Trần Diễm An đột nhiên cảm thấy buồn nôn và ớn lạnh, tay che ngực, òa một tiếng nôn ra.
Cảnh sát đối diện không tránh kịp, đúng lúc bị nôn cả người.
Mặt người cảnh sát nam không chút đổi sắc, người cảnh sát già đời bên cạnh nói: “Nôn ra vừa đẹp, lấy chất nôn của cô ấy đi xét nghiệm.
Nam cảnh sát nín nhịn, gật đầu.
Khi nhận được cuộc gọi này, Quý Hướng Không vẫn đang ở công ty họp.
Sau khi nghe xong, cũng không quan tâm họp hành gì nữa, trực tiếp cho tan họp, lập tức chạy lao ra ngoài.
Suốt chặng đường chiếc xe giống như đang bay, cho tới khi tới cục cảnh sát, Trần Diễm An đang dựa vào tường nghỉ ngơi, so với vừa rồi đã dễ chịu hơn nhiều.
Thấy vậy, tim của Quý Hướng Không mới ngừng đập nhanh, vừa rồi sau khi nghe cuộc điện thoại như vậy, trái tim của anh suýt nữa nhảy lên tận cổ họng.