Hiển nhiên là không muốn nói chuyện với cô, Diệp Giai Nhi tức giận nhìn anh.
Giày vò cả nửa ngày, lúc này thật sự rất buồn ngủ, cô ngã xuống giường nhắm mắt lại, khẽ hừ, nói một câu: “Anh Thẩm ngủ ngon.
”
Giọng nói dịu dàng giống như lông vũ lướt qua, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng tinh tế đó mấy lần, giọng nói rất nặng: “Ngủ ngon…”
Một lát sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt quanh quẩn.
Dường như là Diệp Giai Nhi ở trên giường đã ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, tiếng hít thở cũng rất nhẹ.
Đặt cây bút xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đặt lên trên trán xoa xoa một hồi, sau đó đứng dậy đứng trước cửa sổ sát đất.
Bóng đêm âm trầm, hoa tuyết bay xuống từ trên trời, trên mặt đất đã được bao phủ một tầng tuyết trắng.
Ánh mắt thâm trầm như bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đen nhánh dày đặc, nhưng mà lại không nhìn thấy đáy.
Một lát sau, anh mới lấy một điếu thuốc ra, bật lửa, làn khói lượn lờ bay lên trên, mắt đen gợi cảm híp lại.
“Thẩm Hải Băng…”
Ba chữ này đã đảo qua đảo lại cả nghìn lần trên đầu lưỡi, cuối cùng mới bay ra ngoài, tan vào trong bóng đêm…
Tâm tư của anh như làn sương đen kịt, nhìn không thấu, đoán không ra.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi mở to mắt, thuận tay cầm điện thoại di động trên đầu giường, đã bảy giờ rồi.
Một giường đã trống không, cô đưa tay chạm vào, hoàn toàn lạnh lẽo, hiển nhiên là đã rời đi rất lâu.
Duỗi cái lưng mệt mỏi, cô cũng thức dậy.
So với ngày hôm qua, bụng của con đã tốt hơn nhiều, cảm giác đau đớn cũng đã biến mất.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô đi ra khỏi phòng tắm, cánh cửa phòng được đẩy ra, người đàn ông bước vào, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao thoải mái.
“Anh Thẩm, chào buổi sáng.
” Diệp Giai Nhi cười híp mắt chào anh.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, hai hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, ngẩng đầu lên: “Buổi sáng tốt lành, chờ tôi năm phút.
”
Vừa mới nói xong, anh nhanh chân đi vào trong phòng tắm.
Khoảng chừng năm phút sau, Thẩm Hoài Dương đã bước ra, bộ âu phục được cắt may phù hợp khoác lên dáng người thẳng tắp của anh, cao quý tuấn mỹ: “Đi thôi.
”
Diệp Giai Nhi giật mình: “Đi đâu vậy?”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt không hiểu của cô, giọng Thẩm Hoài Dương trầm thấp hơn mấy phần: “Ngày hôm nay có kết quả điều tra.
”
Nhanh như vậy hả? Cô kinh ngạc, nhưng mà lại hết sức tò mò, rốt cuộc là người hãm hại cô là ai vậy.
Chiếc Land Rover màu đen phóng về phía trước, ánh mắt của Diệp Giai Nhi rơi ở bên ngoài cửa sổ, buồn chán ngắm nhìn.
Đột nhiên, lông mày của cô hơi nhíu lại một cái, nhìn chằm chằm vào một người đang đi ở ngoài đường có hơi quen mắt, cô nói: “Đây không phải là cô… cô hả?”
Không nói tiếng nào, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương liếc nhìn qua, mắt hơi híp lại, dừng xe ở ven đường.
.